Trong đoàn phim của họ, Sư Huyền là người nổi tiếng nhất, mặc dù đã tạm ẩn hơn một năm nhưng càng áp lực lại càng dễ nổi tiếng, địa vị và sự nổi tiếng của anh ta đều vượt xa Y Tình.

Cô ta biết Sư Huyền quan tâm chó nên khi mọi người đang ăn trưa, cô ta thấy chỉ có một người và một con chó đang đợi, vì vậy đã đem một vài hộp cơm đi đến.

Y Tình cười nói: “Tiền bối, đây là bữa ăn em đã đặt ở khách sạn, anh có muốn ăn thử không? Còn có của Hoàng Thượng nữa, em cũng rất thích chó nên đã đặt cho nó một suất ăn dinh dưỡng cho chó.”

Cô ta cười rất tươi, cũng vô cùng chân thành.

Hộp cơm đưa cho Sư Huyền rất truyền thống, hộp cũng lớn nên bên trong cũng phải có ít nhất vài món.

Nhưng Sư Huyền lại cười nhẹ từ chối: “Không cần đâu, đồ ăn của chúng tôi cũng sắp tới rồi.”

Y Tình trông có vẻ cô đơn, khóe miệng hơi mấp máy, không đưa Sư Huyền hộp cơm nữa.

Nhưng suất ăn dinh dưỡng cô ta mang đến, vô cùng ngon, con chó bình thường nào cũng thích.

Y Tình đặt trước mặt Hoàng Thượng.

Nhưng…

Hoàng Thượng không phải chó bình thường.

Vẻ mặt nó không hề thay đổi, còn không thèm ngẩng đầu.

Y Tình ngây người, nghĩ là Hoàng Thượng không ngửi được nên cố tình đẩy suất ăn đến gần.

Như vậy, Hoàng Thượng muốn thì có thể ăn suất ăn này rồi. Lượng đồ ăn tuy không nhiều nhưng lại rất đắt, nếu không phải để lấy lòng Sư Huyền thì Y Tình nhất định sẽ không dùng số tiền này.

Hoàng Thượng lại cố tình ngoảnh đầu đi, chắc chắn là không muốn ăn cái này rồi.

Y Tình: “…”

Lúc này tài xế của Sư Huyền lái xe đi lấy cơm đã quay lại, trên tay cầm hai hộp lớn hai hộp nhỏ.

“Anh Sư, đây là cơm trưa của ngài, bữa tối được đem đến luôn, buổi tối ăn thì hâm nóng lại có sao không ạ?” Tài xế hỏi.

Trước đó được giao đến rồi, nhưng Sư Huyền thường ăn trong khách sạn hoặc phòng nghỉ của mình, hôm nay lại ở bên ngoài nên cũng chỉ có thể ăn ở bên ngoài.

“Ừ, cảm ơn anh.” Sư Huyền mỉm cười.

Y Tình nghe xong vội nói: “Đồ ăn đun lại không tốt lắm, buổi tối rồi lại đặt.”

Sư Huyền cảm thấy người này hơi phiền, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời: “Quán ăn rất xa, như này là tốt nhất rồi.”

Trình Nguyên Hoa mỗi ngày chuẩn bị cho họ một phần đã là may mắn lắm rồi, sao dám yêu cầu thêm được?

Bà chủ Trình có khi sẽ đánh chết mình.

Sư Huyền biết anh ta chỉ ăn ké của Hoàng Thượng thôi.

Bên cạnh, Hoàng Thượng không kiên nhẫn đã thúc giục Sư Huyền.

“Hoàng Thượng, để tao xem nay chị mày cho chúng ta ăn cái gì!” Sư Huyền lấy ra hai hộp cơm, cái lớn cái nhỏ, cái nhỏ hơn rõ ràng là của Hoàng Thượng.

Kích thước bình thường là của Sư Huyền.

Anh ta mở hộp cơm ra với ánh mắt mong chờ.

Hương vị bây giờ kém hơn so với khi ăn ở tiệm Mì Thực Trình Ký, sự đa dạng của thức ăn cũng kém hơn nhiều, nhưng lại có một cảm giác chờ đợi, làm cho người ta tò mò hôm nay có món gì được mang đến.

Lúc này Sư Huyền nhanh chóng mở hộp cơm của mình ra. Trên cùng là rau xào, thịt heo xé hương cá.

Ở giữa là cơm.

Dưới cùng là canh dưỡng sinh.

Ánh mắt Sư Huyền hơi thất vọng: “Haizz, sao cô không thêm vài món ăn nữa.”

Trong mắt Y Tình cơm hộp kiểu này vô cùng đơn giản.

Vị ảnh đế này vì mấy món như này từ chối đồ ăn mình đưa?

Cô ta lộ vẻ khiếp sợ, ở cách đó không xa mở cơm hộp ra có bốn món ăn và một món canh, có mặn có chay, đều là món ăn đặc biệt của nhà hàng, nhìn rất ngon.

Y Tình liếc nhìn 2 hộp cơm, không thể không nhìn Sư Huyền, nhưng anh ta chỉ chăm chú vào hộp cơm của mình và phớt lờ cô ta.

Y Tình: “ … “

Bên cạnh, Hoàng Thượng muốn nhanh chóng được ăn cơm hộp của minh, nhưng đáng tiếc là mở không ra.

“À hú...” Nó quay đầu nhìn Sư Huyền.

Sư Huyền mỉm cười, rồi mở hộp cơm ra cho nó.

Bên trong hộp cơm nhỏ của nó, lớp trên là thịt cá vụn, cá viên súp và thịt viên sốt JP cắt nhỏ, lớp giữa là thịt gà xé sợi, màu nhạt hơn, rõ ràng là nêm gia vị rất nhạt.

1.40414 sec| 2387.523 kb