Tổ quay phim đối đãi nó không khác gì “Hoàng Thượng”.
Ảnh đế nâng nó như nâng trứng, thù lao cũng không rẻ, thậm chí còn ký cam kết trách nhiệm an toàn.
Tình huống như vậy, ai dám chọc nó?
Đợi đến khi nghi thức khai máy của Sư Huyền kết thúc, anh ta phát hiện xung quanh Hoàng Thượng tụm lại không ít người, mấy người này cầm các loại đồ ăn đợi để đút cho nó.
Con chó đó cả khuôn mặt ngạo mạn, nằm bò ở trong lồng, không hề động đậy.
Sư Huyền khua tay: “Nó không ăn cái này, tý nữa đồ ăn của nó sẽ được đưa tới.”
Sau khi nói xong, anh ta lấy ra di động rồi cố ý nói với con chó: “Hoàng Thượng, tao gọi cho chị của mày.”
Hai cái tai Hoàng Thượng dựng đứng hẳn lên.
Khi nghe thấy giọng nói của Trình Nguyên Hoa, Hoàng Thượng lập tức nhảy dựng lên, bất chấp việc nó “chiến tranh lạnh” với Sư Huyền, nó kéo chân rồi leo lên đầu gối anh ta nằm.
Nhưng mà … Nó quá nhỏ, không leo lên được.
Sư Huyền cố ý không cho nó xem, nói với Trình Nguyên Hoa: “Cơm trưa của tôi và Hoàng Thượng được đưa tới chưa?”
Trình Nguyên Hoa trợn tròn mặt, đột nhiên mặt của Lưu Toàn Phúc xuất hiện trên màn hình, cậu tỏ vẻ ghét bỏ: “Em nghi ngờ anh cố ý quay phim cho Hoàng Thượng chỉ là để cửa hàng cung cấp đồ ăn cho anh!”
Sư Huyền cười toe toét: “ Hahaha, cậu có nhìn vào thực tế không, tài xế là tôi thuê, mỗi ngày chạy một chuyến đi lấy cơm, cũng có làm phiền gì cậu đâu.”
Lưu Toàn Phúc trợn tròn mắt.
Trình Nguyên Hoa bỏ đống nguyên liệu nấu ăn xuống rồi nhìn màn hình hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”
Hoàng Thượng ở dưới mặt đất kêu “ẳng ẳng”
Sư Huyền đưa tay ra bế Hoàng Thượng lên rồi cười nói: “Này, nó ở đây rất tốt!”
“Á u…” Hoàng Thượng nhìn thấy mặt Trình Nguyên Hoa có vẻ hơi bi thương.
Nó dưng dưng nước mắt, vẻ mặt đáng thương, chân khua loạn xạ nhưng không chạm được, chỉ biết liếm màn hình.
Trình Nguyên Hoa nói: “Hoàng Thượng, đừng liếm di động, bẩn.”
Vì thế, Hoàng Thượng mới thè lưỡi ra đã phải thu lưỡi về.
Bên cạnh, trợ lý vừa đi theo đạo diễn đến đây cũng há hốc mồm.
Chó ngoan, mày thành tinh rồi à?
Thảo nào đạo diễn cho nó đãi ngộ tốt như vậy!
Trình Nguyên Hoa trấn an Hoàng Thượng lúc, sau đó mới nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Hợp đồng ký rồi, giờ mày lại muốn quay về, mày nhá. Chụp quay cho tốt đi, bọn tao đang chờ xem phim truyền hình của mày đó, quay nhanh rồi về.”
Cô nhìn màn hình dặn dò, Hoàng Thượng nghe được thì hai mắt đẫm lệ.
Sau khi Sư Huyền cúp điện thoại, Hoàng Thượng duỗi móng của mình cầm vào điện thoại, bắt chước con người ấn móng vào nút home, nhưng … nó không hoạt động
Rồi nó lại hướng ánh mắt mong chờ vào Sư Huyền.
“À uuu…”
Sư Huyền nhe răng cười: “Hahaha, ai bảo mày ăn bánh ngọt của tao, chó nhỏ à, mày ngoan ngoãn ở đoàn phim đi!”
Hoàng Thượng: “… Gâu!”
“Phản đối vô hiệu, trừ khi mày đem bánh ngọt cho tao.”
“Gâu gâu!”
“Vẫn không có tác dụng.”
…
Hoàng Thượng được cái thông minh, nhanh chóng trở thành cục cưng trong đoàn phim.
Ngay cả đạo diễn cũng rất thích "diễn viên" này, mặc dù nhiều từ nó vẫn không hiểu. Nhưng cứ nói nó một lúc, diễn cho nó một lần, để nó bắt chước chắc chắn nó sẽ làm được.
Con chó thông minh như vậy, ngay cả huấn luyện viên cũng không theo kịp
“Con chó này ở đâu đấy? Thông minh quá!” Đạo diễn nói với Sư Huyền như vậy.
Sư Huyền nhún vai: “ Ở trong một cái tiệm nhỏ.”
“Khụ khụ.” Đạo diễn ho khan một tiếng, không tự nhiên hỏi: “Chủ nhân nó muốn bán không? Nếu không thì cho thuê dài hạn cũng được!”
Sư Huyền nhìn về phía đạo diễn, còn chưa nói xong, Hoàng Thượng trong lòng Sư Huyền đã nổi giận: “Gâu gâu gâu!”
Sư Huyền: “Ông thấy nó đồng ý không?”
Đạo diễn: “…”
“Gâu gâu gâu!”
Đạo diễn: “…Tao không mua mày nữa.”
“Gâu gâu gâu!”
Đạo diễn: “…”
Ông ta nuốt nước miếng: “Sao nó vẫn sủa?”
“Chắc là đang giục ông quay nhanh lên để nó còn về nhà.”
Đạo diễn: “…”
Đúng thật là chó đã thành tinh!
Đương nhiên, điểm thu hút của loài chó này không chỉ là sự thông minh mà còn là chế độ ăn uống.
Ngay từ đầu, nữ chính Y Tình đã muốn lấy lòng Sư Huyền.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo