“Vậy ông trở về lấy cái kịch bản ngôn tình ngọt ngào đó cho tôi xem, còn đang chọn nhân vật à?”

“Đúng vậy, đã chọn xong nữ chính rồi, là một nữ minh tinh tuyến hai, còn chưa chọn xong thú cưng, chọn xong thú cưng là ngay lập tức có thể bắt đầu quay phim rồi.” Đây đều là tình huống cơ bản, ở trên giấy giới thiệu gửi đến có viết.

Sư Huyền gật đầu.

Lần này anh ta trở về, nhất định sẽ làm những việc mà bản thân muốn làm, với tư cách là tác phẩm đầu tiên sau khi trở lại, anh ta muốn quay một bộ phim hoàn toàn khác với trước đây, cũng muốn quay một bộ phim đơn giản nhưng có ý nghĩa, tìm cảm giác trước.

Trước đây vẫn chưa động chạm đến thể loại phim thần tượng, vừa khéo lần này lựa cái kịch bản không tệ nên thử xem.

Trong căn phòng, một thoáng yên tĩnh lại.

Trợ lý cũng thu dọn xong căn phòng, đi ra ngoài, cười nói: “Ổn rồi, xong xuôi rồi.”

Khi cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bàn có một cái bánh ngọt, lập tức bước đến: “Huyền Tử, có để cái bánh ngọt này vào tủ lạnh không? Hay là bây giờ ăn luôn?”

“Buổi tối ăn dễ gây béo!” Huyền Tử lập tức nói: “Đặt ở kia đi, để tôi tự xử lý.”

Sau đó, ánh mắt anh ta dịu dàng mỉm cười: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi.”

Nghe xong lời này, hai người đều rất cảm động.

Đợi sau khi hai người rời đi, Sư Huyền lập tức đứng dậy, xoa tay, đi nhanh đến chỗ cái bánh ngọt.

Anh ta vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng: “Bánh ngọt của bà chủ Trình chính là món ăn ngon tuyệt đỉnh, làm sao có thể chia cho mấy người ăn chứ? Nằm mơ! Đều là của mình tôi, một mình tôi ăn cả cái!”

Sư Huyền tuyệt đối không tình nguyện chia cái bánh ngọt này cho người khác.

Anh ta dự tính tối hôm nay sẽ ăn một ít, phần còn lại để dành ngày mai ăn.

Cảm giác ăn cả một cái bánh ngọt trong một lần duy nhất, Sư Huyền vẫn chưa thử qua, lúc này bất chợt cả khuôn mặt mong đợi.

Cái hộp bánh ngọt này là tự Tiệm Mỹ Thực Trình Ký làm, cực kì đơn giản, kéo trực tiếp mặt bên cạnh ra là được rồi.

Vào sáng này, cái hộp này bung ra một lần, may mà Sư Huyền kịp thời phát hiện, cài lại vào, nếu không thì nhấc lên rất dễ bị đổ ra, vậy thì anh ta khẳng định sẽ xót chết.

Sư Huyền liếm môi, cả khuôn mặt kích động mở hộp ra.

Mới mở ra một chút, lập tức bắt gặp một đôi mắt to long lanh nước ở trong hộp.

Sư Huyền: “!”

Sư Huyền vội vàng mở ra, bên trong, một con chó nhỏ màu đen đang nằm bò đó, trên người con chó đều dính bánh ngọt, đặc biệt là ở trên miệng, rất rõ ràng vừa nãy vẫn đang ăn.

Bụng của chó nhỏ đều đã căng lên, bánh ngọt… cũng không còn nữa.

Thấy Sư Huyền nhìn nó, nó cực kì đáng thương hức hức hai tiếng, đôi mắt to long lanh nước chớp chớp, cả khuôn mặt vô tội.

Khá lâu sau, truyền ra một tiếng gào thét kinh động cả tòa nhà.

“Hoàng Thượng!”

“Mày trả lại bánh ngọt cho tao!”

Hoàng Thượng tìm thấy rồi, có lẽ là buổi sáng thèm ăn bánh ngọt, chạy vào trong hộp bánh ngọt của Sư Huyền.

Vì để ăn no bánh ngọt, cả ngày trời đều ở bên trong, nó cũng không kêu, cuộn tròn bên trong, giả vờ mình chính là bánh ngọt.

Chó nhỏ vốn dĩ cũng không nặng, hôm nay Sư Huyền đi khỏi Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, lòng dạ để đâu đâu, cũng không chú ý đến chi tiết nhỏ này, sau đó trợ lý cầm, cũng chỉ nghĩ là bánh ngọt bên trong khá to.

Chó nhỏ một tiếng cũng không kêu, càng không ai phát hiện được.

Nó trốn bên trong, cứ có cơ hội là lại ăn bánh ngọt cạnh miệng, cứ trốn như vậy cả ngày trời.

Trình Nguyên Hoa nghe xong điện thoại của Sư Huyền, cả khuôn mặt vừa cạn lời vừa bất lực.

“Không cần tìm nữa, chui vào trong hộp bánh ngọt của Sư Huyền rồi, bây giờ đang ở thành phố Bắc Kinh.” Trình Nguyên Hoa lắc đầu.

Trong một chốc, tất cả người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều ngây người hoảng hốt.

Con chó này… thành tinh rồi sao!

“Vậy có cần đi đón nó về không? Hay là đợi bọn người Diệp Dư Chiêu đưa về?” Lưu Toàn Phúc hỏi.

1.36328 sec| 2385.133 kb