Trình Nguyên Hoa tiếp tục lắc đầu: “Để chỗ Sư Huyền nửa tháng, bên anh ta có một bộ phim, vừa hay cần một thú cưng nhỏ, Hoàng Thượng hiểu tính người hơn những thú cưng khác, Sư Huyền nói mượn nửa tháng, đúng lúc sau khi đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực kết thúc thì trả về, cũng có thể lấy được thù lao.”
Từ Tú Uyển có chút không yên tâm: “Vậy Hoàng Thượng nhỡ không quen thì sao? Hơn nữa ai chăm sóc nó?”
“Sư Huyền nói, có thể để tổ quay phim thuê hai người chăm sóc nó, hơn nữa anh ta cũng phải quay phim, vừa khéo cả hành trình mang theo bên người, để chúng ta đúng thời gian thường xuyên gửi đồ ăn cho anh ta.”
“Thế này là cướp giữ Hoàng Thượng để ép buộc chúng ta! Bắt chúng ta gửi cho anh ta đồ ăn ngon!” Lưu Toàn Phúc căm hận nói.
Trình Nguyên Hoa cả khuôn mặt bất lực: “Không sao, đúng lúc đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực chúng ta có lẽ không thể chăm sóc tốt Hoàng Thượng, mỗi ngày call video, đợi Hoàng Thượng muốn quay về rồi thì cho nó quay về.”
“Nói ra… tôi cũng rất mong đợi thấy Hoàng Thượng đóng phim đó, lúc đó chúng ta sẽ chiếu trong quán ăn, Hoàng Thượng của chúng ta cũng trở thành con chó nổi tiếng rồi, haha!” Lưu Toàn Bội híp mắt cười nói.
Trình Nguyên Hoa không nói gì, nơi đây cách thành phố Bắc Kinh không xa, Sư Huyền nói bọn họ lần này chính là quay phim ở Bắc Kinh, có thể thường xuyên quay về, cũng là chuyện nhỏ, cô thực ra… cũng rất mong chờ phim truyền hình của Hoàng Thượng.
Cô dường như nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Chị Trịnh đâu? Sao vẫn chưa trở về?”
“Không ổn rồi! Chị Trịnh đi xa tìm Hoàng Thượng, tôi phải ngay lập tức gọi điện thoại cho chị ấy!” Lưu Toàn Bội nói, gọi đến một số điện thoại.
Sau đó…
Tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong phòng.
Trịnh Uyển thương Hoàng Thượng, dạo gần đây đều là bà ta đút cho Hoàng Thượng ăn, nặng tình cảm với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng không có mẹ, cũng chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, vốn dĩ dễ khiến người thương, huống chi là người phụ nữ mềm lòng mất đi con như Trịnh Uyển.
Do đó, hôm nay cả ngày trời không tìm thấy Hoàng Thượng, bà ta rất lo lắng.
Đi dọc theo phương hướng của con đường, bà ta không để ý đi hơi xa, dáng vẻ nôn nóng, nhưng kết quả vẫn không tìm thấy.
Đợi đến lúc trời tối, Trịnh Uyển mới giật mình phát hiện bản thân đã đi quá xa rồi.
Bà ta đưa tay mò mẫm, phát hiện bản thân không mang điện thoại, hết cách, chỉ có thể dựa vào ánh sáng rất nhỏ dọc theo con đường quay trở về.
Cái kiểu kết hợp giữa nông thôn và thành thị này, có nơi xây dựng cũng khá ổn, có nơi chẳng khác gì nông thôn, ngay cả đèn đường cũng không có, cả quãng đường đều tối đen như mực.
Trịnh Uyển đi rất nhanh, bà ta sợ sau khi trời càng tối thì không nhìn thấy cái gì nữa.
Ngẩng đầu nhìn trời, tối hôm nay là một đêm khuya khoắt, không có sao và trăng tròn.
Trịnh Uyển bước đi hơi vội vàng, suýt nữa thì bị một hòn đá làm vấp ngã.
Bà ta nản chí thở dài, xoa bóp đôi chân đã mỏi nhừ vì đi đường, tiếp tục đi bộ về.
Lúc này, đằng sau lưng, đột nhiên sáng lên ánh đèn xe.
Trịnh Uyển ngơ người.
Quay đầu lại nhìn, chỉ có ánh sáng chói mắt, không nhìn rõ thứ khác.
Trịnh Uyển vội vàng mượn ánh sáng này đi về, sau khi có đèn, có thể nhìn rõ con đường rồi, cũng sẽ không bị vấp ngã nữa.
Đêm hôm như này, ánh đèn như này, khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Trịnh Uyển tăng nhanh bước chân.
Sau lưng, xe chầm chậm tiến lên, dường như chính là để soi sáng con đường phía trước cho bà ta.
Trịnh Uyển nhếch môi, bà ta đi quá xa rồi, lần này quay trở về, cho dù bước chân đã rất nhanh, nhưng vẫn cần đi nửa tiếng nữa, nhưng chiếc xe kia vậy mà cũng đi theo bà ta cả nửa tiếng.
Không phải cướp bóc, cũng không phải ác ý, chỉ là muốn vì bà ta chiếu sáng một ngọn đèn, bảo vệ phương hướng con đường phía trước cho bà ta.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Trịnh Uyển giữ chặt áo, tối tăm như này, đêm tối lạnh lẽo, hình như bởi vì ánh đèn kia ở sau lưng nên ấm áp hơn nhiều rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo