Những người này đã sớm không quen nhìn cái đám giải trí này, có một số phóng viên, thật sự là đạo đức nghề nghiệp cho chó ăn, vì có thể kiếm tiền, họ mặc kệ chụp ra cái gì, dùng thủ đoạn gì đi chụp.
Đã không biết bao nhiêu người đã bị tai họa bởi những nhà báo không có đạo đức nghề nghiệp này!
Trong khách hàng trong cửa hàng còn có một luật sư xung phong đứng ra, muốn giúp cửa hàng ẩm thực Trình Ký cùng bọn họ kiện tụng, bảo đảm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán, mang cả quần ra mà bồi thường.
Mấy phóng viên hoàn toàn choáng váng.
Trình Nguyên Hoa cảm tạ ý tốt, phất phất tay: "Trước tiên đem ba người bọn họ đưa ra bên ngoài, Mập Mạp cùng chú Đại Phát, anh Phát Tài canh giữ, chờ cảnh sát tới. Khách hàng vừa dẫn phóng viên vào, sau này sẽ không mở lối đi đặt chỗ, dán thông báo ra cửa.”
Người mang theo phóng viên tiến vào kỳ thật là một bàn người, hiển nhiên thu không ít tiền, cho nên mới một lần dẫn theo ba phóng viên, nghe được lời Trình Nuyên Hoa nói, mặt đều trắng hai phần, vẻ mặt hối hận.
Không nên tham tiền!
Nhưng Trình Nguyên Hoa không nghe bất kỳ người nào giải thích cùng với biện hộ, xoay người vào phòng bếp, toàn bộ quá trình mặt lạnh.
Sư Huyền một ngày không đi, những người này sẽ không ngừng từ bên ngoài nghĩ hết các cách để tiến vào.
Trình Nguyên Hoa vẫn biết, chỉ có giết gà dọa khỉ, ít nhất để cho những người đó chỉ có thể ở bên ngoài nhìn, không dám từ bên ngoài nghĩ biện pháp ẩn núp vào cửa hàng làm khó người của cửa hàng mỹ thực Trình Ký.
Sau khi ba người bị kéo ra ngoài, các phóng viên khác cũng đều nhìn thấy, hơi sửng sốt.
Bọn họ không nghĩ tới cửa hàng ẩm thực Trình Ký lại cứng rắn như vậy!
Thế mà trực tiếp đem người bắt ra, còn ném ra!
Ba phóng viên kia bị ba người đàn ông cao to canh giữ, cũng chạy không thoát, chỉ có thể hùng hổ cãi nhau với Mập Mạp, nhất định phải báo cáo cửa hàng mỹ thực Trình Ký, Mập Mạp chẳng chột dạ chút nào, người thiếu đạo đức cũng không phải cửa hàng của bọn họ, chột dạ cái gì?
Chỉ có nữ phóng viên, từ đầu đến cuối không nói chuyện.
Cho dù là bị lục soát ra khỏi camera, cũng không nói gì, chỉ là mặt có hai phần trắng bệch.
"Đừng náo loạn..." Cô há miệng thở dốc, giọng nói có chút khó hiểu.
Hai phóng viên khác sửng sốt, nhìn về phía cô, không biết vì sao cô lại đột nhiên nhụt chí.
Nữ phóng viên hạ giọng, nhỏ đến mức chỉ có ba người bọn họ nghe được: "Bên trong... Người phụ nữ đứng ở quầy lễ tân..."
"Hả?"
Bọn họ nhớ lại Trịnh Uyển một chút, nhớ tới lúc vừa mới truy vấn cô, đối phương tuy rằng có chút hỗn loạn nhưng động tác lại tao nhã...
Đó là một người phụ nữ có khí chất.
Nhưng... Có đến đây không?
Giọng nữ phóng viên càng thêm khó hiểu khó phân biệt, mơ hồ có vài phần chua xót: "Tôi dám khẳng định 100%, đó là vợ của ông Vinh..."
Lời vừa nói xong, hai phóng viên vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt viết dòng chữ không thể tin được.
Sau đó, ba người Lưu Toàn Phúc liền phát hiện, ba phóng viên này đột nhiên trở nên thành thật, ngồi xổm trên mặt đất, cái rắm cũng không dám nói một câu.
Ban đầu các phóng viên khác phát hiện ba người này bị bắt ra, hơn nữa còn bị người canh giữ cũng có chút sợ hãi.
Lúc này thấy ba người thành thật ngồi xổm trên mặt đất chờ cảnh sát tới, nhất thời thắt chặt ngực. Nỡ làm đại tài ban đầu trà trộn vào, đều là phóng viên có chút danh tiếng truyền thông.
Tất cả họ đều như vậy, các phóng viên của các phương tiện truyền thông nhỏ khác ... Càng là không dám đi vào.
Ngẩng đầu nhìn mấy chữ to ấm áp [Quán ăn Trình Ký], cũng cảm thấy mơ hồ mang theo chút cảm giác áp bách thần bí.
Sư Huyền buổi tối trời tối mới lặng lẽ trở về, anh ta vừa mới trở về, đã bị Lưu Toàn Phúc cùng chú Nam ấn lại, hai người một bên giữ anh ta lại, một bên mắng anh ta: "Đều do anh hết! Anh thì vỗ mông chạy đi, anh nhìn xem chúng tôi chết thảm!”
"Đều là anh đem phóng viên gọi tới, anh mau đi theo bọn họ đi!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo