Trình Nguyên Hoa không biết bọn họ đã phản bội như thế nào, thế nhưng cô sẽ không quên dáng vẻ lần đầu tiên gặp Sư Huyền, anh ta rõ ràng là một người vừa thích cười vừa nghịch ngợm thế nhưng lại biến thành dáng vẻ này.

Những kiểu phản bội sợ nhất là vết thương không đâm xuyên hẳn.

"Thế nhưng những fan hâm mộ của anh vẫn luôn yêu thương anh mà, yêu anh đến sâu đậm lại hèn mọn." Trình Nguyên Hoa nhìn bầu trời: "Cho dù mỗi người chỉ có một ít nhưng khi gom lại chính là một phần tình cảm to lớn."

Trình Nguyên Hoa thở dài một hơi: "Không có người nào có thể đạt được sự yêu mến của tất cả mọi người, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể có được tình yêu, những thứ anh có được đã là không ít rồi."

Bàn tay và cơm của Sư Huyền hơi dừng lại, anh ta không nói gì.

"Vậy anh đã nghĩ tương lai như nào chưa? Thật sự muốn ở đây giết cá cả đời sao? Hay là quay lại vòng diễn nghệ thuật của mình, tiếp tục quay phim của anh, theo đuổi ước mơ lúc ban đầu khi anh còn niên thiếu." Trình Nguyên Hoa nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh ta.

Sư Huyền cắn chặt môi, một lúc sau anh ta mới lên tiếng: "... Tôi cảm thấy những ngày tháng không gặp người ngoài rất thoải mái."

"Là thoải mái sao?" Trình Nguyên Hoa hỏi ngược lại anh ta, nhưng cũng tự mình có đáp án: "Đó là chạy trốn mà thôi."

Sư Huyền không nói gì.

Trình Nguyên Hoa bật cười đứng lên: "Anh tự mình suy nghĩ đi, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, đây là quyết định của riêng mình anh, anh phải lắng nghe tiếng lòng của mình, chứ không phải nghe kiến nghị của người khác.

Nói xong, cô đi về phía tiệm.

Sư Huyền nói với theo: "Bà chủ Trình, tôi lưu luyến nơi này!"

Trình Nguyên Hoad dừng bước, quay đầu lại, mỉm cười ---

"Là do cậu ngốc sao? Bất kể ở đây, cậu đều một người tự do, cậu có quyền lợi khiến cậu hạnh phúc. Nhớ nơi này thì quay lại chơi, muốn ra ngoài thì ra ngoài du ngoạn, hà tất phải kìm bản thân ở một nơi mãi? Đây không phải là cá và bàn chân gấu, ai bắt cậu chọn một trong hai đâu!"

Sư Huyền mặt đầy kinh ngạc.

Trình Nguyên Hoa quay lại tiệm mỹ thực Trình Ký, cô chuẩn bị đi vào cửa sau.

Thế nhưng đột nhiên có hai cô bé xông ra, mắt sưng đỏ chặn cô lại, hiển nhiên, hai cô bé này đã phát hiện ở đây còn có một cửa ra vào.

Trình Nguyên Hoa: "... Các cô làm gì đấy?"

"Cô là người làm trong tiệm mỹ thực Trình Ký sao?" Hai cô bé kích động hỏi cô.

Trình Nguyên Hoa nheo mắt: "Các cô là phóng viên?"

Hai người vội vàng lắc đầu, tiếp đó lại đưa cho cô một chiếc hộp lớn nặng trịch, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc: "Không không không phải đây, chúng tôi chủ xin cô hãy đưa chiếc hộp này cho Huyền Tử, nói cho anh ấy biết, fan hâm mộ chúng tôi ủng hộ tất cả quyết định của anh ấy!"

Nói xong hai cô bé nắm tay chạy mất, vừa chạy vừa lau nước mắt.

Trình Nguyên Hoa nhìn bóng lưng của bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy những fan hâm mộ này cũng rất đáng yêu...

Thế nhưng...

Vẫn luôn có sự xuất hiện của người sát phong cảnh không thể nào yêu nổi.

Một người phóng viên nam cùng một người đàn ông tai to mặt lớn đi qua, người đàn ông tai to mặt lớn không nói hai lời đã nhét cho Trình Nguyên Hoa hai trăm tệ.

Trình Nguyên Hoa: "..."

"Cô là nhân viên của cửa tiệm đúng không? Làm nhân viên phục vụ không có tương lai, tôi thấy ngoại hình cô cũng rất tốt, chỉ cần cô giúp chúng tôi chụp được ảnh của Sư Huyền, chúng tôi sẽ dẫn cô vào giới giải trí."

Trình Nguyên Hoa: "..."

Người đàn ông còn lại đánh giá Trình Nguyên Hoa từ trên xuống dưới, sau đó gật gật đầu: "Điều kiện ngoại hình của cô không tệ, chỉ cần giúp chúng tôi, sau này vào giới giải trí cố gắng một năm kiếm được mấy trăm nghìn tệ cũng không vấn đề! Nếu như hot thậm chí có thể lên đến triệu tệ! Đây là con số cả đời này cô làm nhân viên phục vụ trong cửa tiệm cũng không kiếm được!"

Trình Nguyên Hoa: "..."

0.10764 sec| 2393.477 kb