Những người này nghĩ không chỉ có cửa hàng ẩm thực Hắc Trình Ký, mà còn hiệp hội ẩm thực nên giải tán, miễn cho tiếp tục dung túng những cửa hàng bán “món ăn giá trên trời” này!
Những người khác nói rằng họ đã chữa khỏi trầm cảm trong cửa hàng? Người nói lời này, chẳng lẽ không phải là người được quán ăn sắp xếp sao?
Họ cũng đều là blogger, không bốc hơi được!
Sau tất cả, người chiến thắng lớn nhất, có vẻ như là họ!
Về phần đám người ông cụ Triệu có quyền thì sao?
Họ nói - đó là ai? Tôi không biết!
Sư Huyền trừng mắt, tức giận không chịu nổi.
Rượu vào, anh ta dứt khoát trực tiếp tắt acc, đăng nhập vào acc lớn mà mình đã hơn một năm không đăng, chuyển tiếp bình luận trước đó của mình về trầm cảm.
Sau đó, anh ta đã viết.
[Người được chữa khỏi là chính tôi.]
Vương Ký trợn tròn hai mắt, trong mắt say rượu trong nháy mắt thanh tỉnh hơn phân nửa: “Hả, hả, anh cứ như vậy đột nhiên xuất hiện!”
Sư Huyền phát xong cũng sửng sốt, trong nháy mắt vừa rồi, đúng là có chút rượu lên não, cho nên mới hầu như không chút lo lắng đăng văn bản như vậy gửi lên acc lớn.
Nhưng bây giờ, anh ta không hối tiếc.
Khoảnh khắc vừa rồi mặc dù là tác dụng của rượu, xúc động, cũng phải trong lòng mình có suy nghĩ “động”, mới có thể mượn rượu “xông lên”.
Sư Huyền thu hồi điện thoại di động, không xem chuyện gì sẽ xảy ra trên mạng tiếp theo.
Bên cạnh, Vương Ký thở dài, vỗ nhẹ bả vai Sư Huyền, lắc đầu.
Có một số việc, vẫn là đương sự tự mình đưa ra quyết định.
Hai người ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thời tiết lạnh, bộ phận kết hợp thành thị và nông thôn cách thành phố khá xa, nhưng vào ban đêm này, khi ngẩng đầu lại có thể nhìn thấy trăng tròn mang theo hơi lạnh.
Ở tít trên cao, trong trẻo lạnh lẽo lại mang theo viên mãn.
Thời điểm này, những người không ngủ thực sự không ít, cú đêm vẫn còn chơi điện thoại di động, cũng có lẽ cũng có thể xem kịch.
Cũng bởi vậy, Sư Huyền vừa mới phát ra tin tức, lập tức bị vô số người chú ý tới.
Sau đó, vô số người nhận thấy điều này, và ngay lập tức khuếch tán, để cho vô số người đổ xô vào weibo của mình
“Bị trộm acc sao?”
“Là người thật sao? Sư Huyền á?”
“A, là bản thân Sư Huyền sao?”
“Hơn một năm, cuối cùng Sư Huyền đã trở lại rồi à?”
“Cái gì?! Trầm cảm?”
“Mẹ ơi, mẹ nó tôi khóc thành đồ ngốc mất.”
“Huyền Tử...”
…
Trên mạng vô cùng hỗn loạn, vô số tài khoản blogger vừa mới ngủ bị gọi dậy, vô số nhân viên đi ngủ sớm bị điện thoại ầm ĩ, vô số fan cuồng hoan cùng khóc rống trong nhóm...
Về phần lúc trước còn mơ hồ ở cửa hàng ẩm thực Trình Ký bị bôi đen.
Bây giờ bạn vẫn có thể nhận thấy!
Không ai chú ý đến cửa hàng ẩm thực Trình Ký ở đâu, cũng không ai chú ý đến cửa hàng ẩm thực Trình Ký làm sao vậy, thậm chí không ai chú ý đến đại hội thưởng thức như thế nào...
Lực chú ý của mọi người đều ở trên người Sư Huyền.
Toàn bộ netizen chỉ điên cuồng xoay quanh một đề tài - ảnh đế Sư Huyền đã biến mất hơn một năm rồi đăng weibo!
Các đề tài lớn nửa đêm xông lên hot search.
Sư Huyền phát bài.
Ảnh đế biến mất hơn một năm đột nhiên xuất hiện.
Ảnh đế Sư Huyền bị trầm cảm!
Ảnh đế Sư Huyền cho biết căn bệnh trầm cảm của mình đã khỏi.
Sư Huyền trở về.
…
Đề tài không ngừng, độ hot rất cao.
Mà quán ăn Sư Huyền và Trình Ký đang ở trong vòng xoáy bão táp, vẫn rất yên bình, cũng không biết trên mạng đang phát sinh bão tố như thế nào.
Nhà bếp.
Trình Nguyên Hoa vốn chuẩn bị rửa chén, nhưng Diệp Dư Chiêu đến hỗ trợ, anh phụ trách rửa, cô thì phụ trách thu dọn.
“Sức uống của anh thật đúng là tốt.” Ánh mắt Trình Nguyên Hoa nhìn Diệp Dư Chiêu không có một tia biến hóa nào.
Diệp Dư Chiêu bị cô nhìn có chút ngượng ngùng, hơi quay đầu, chén đĩa trên tay và chén va chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy, ở trong phòng bếp yên tĩnh vang lên rất rõ ràng.
“Tửu lượng của tôi vẫn luôn tốt...” Diệp Dư Chiêu cúi đầu thấp giọng nói.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo