Chỉ là bởi vì anh ta có chút say, ánh mắt không có chút che giấu gì.
Sư Huyền lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Cậu đi tìm tôi? Tôi không tin.”
Vương Ký nhìn chằm chằm: “Tại sao tôi không tìm cậu?! Hơn nữa, không chỉ tôi tìm cậu mà cả người hâm mộ của cậu cũng đang phát điên lên!”
Nói đến hâm mộ, Sư Huyền hơi khựng lại, ánh mắt trở nên trong trẻo hơn.
“Tôi...” Anh ta không biết nên nói cái gì, mở miệng thì cảm thấy áy náy.
Chính anh ta đã có lỗi với người hâm mộ của mình...
Vương Ký lại hỏi: “Vậy cậu trở về đi? Hay là từ nay về sau ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký?”
Sư Huyền lắc đầu, trong mắt tràn đầy mông lung: “Tôi cũng không biết, tôi rất muốn ở lại nơi này nhưng tôi cũng cảm thấy không nên ở nơi này mãi mãi...”
Sư Huyền thích Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nhưng cảm giác đó rất lạ, anh ta chỉ cảm thấy như mình sẽ không ở lại đây cho đến suốt đời.
Vương Ký chưa kịp nói gì Sư Huyền đã lắc đầu và chuyển chủ đề: “Đừng nói về tôi, hãy nói về bản thân cậu trước đi. Tại sao cậu lại nghỉ công việc trước đây?”
Chủ đề này khiến Vương Ký khựng lại một chút.
Anh ta dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp: “... Tôi đã làm tổn thương một người.”
“Cái gì?” Sư Huyền sửng sốt.
Vương Ký cúi đầu trong mắt hiện lên vẻ đau lòng: “Cậu còn nhớ chuyện của Thần Ca trước đây...”
Ánh mắt Sư Huyền tràn đầy kinh ngạc, chuyện lớn như vậy anh ta làm sao không nhớ, người ngoài giới đều biết huống chi là người trong giới?
Vụ việc đó có liên quan đến Vương Ký không?!
Vương Ký cúi đầu, giọng nói vô cùng áy náy: “Cái gọi là 'chứng cứ' bị lộ ra ngoài... là do tôi chụp.”
Sư Huyền kinh hãi.
“Tôi có lỗi với anh ấy...” Vương Ký thở dài: “Từ đó về sau, tôi không muốn ở trong giới nữa, sau khi Thần Ca lui về hậu trường, tôi cũng dần lui.”
Bởi vì không biết được chân tướng mọi chuyện liền thả ra cái gọi là “chứng cứ”, Vương Ký vẫn luôn bị nỗi áy náy tra tấn, sau khi rời khỏi nghề này, anh ta làm một “phóng viên bình thường”.
Tất cả những gì anh ta phải làm là tìm ra sự thật về vụ việc và tẩy sạch oan khuất cho những người bị hiểu lầm và vu khống.
Vương Ký đã phơi bày rất nhiều sự thật về vụ việc, đây là anh ta đang chuộc tội cho mình.
Dù thế nào, Sư Huyền không nghĩ tới sự kiện lúc trước lại có liên quan đến Vương Ký, anh ta sửng sốt một hồi lâu, vỗ vỗ bả vai Vương Ký: “Là anh làm sai rồi, về sau... Hãy chuộc tội!”
Vương Ký gật đầu.
Giữa hai người nhất thời trầm mặc.
Sư Huyền chưa muốn trở về phòng ngủ, liền lấy điện thoại di động ra quẹt lên.
Vương Ký tò mò: “Nếu anh còn chơi điện thoại di động, đọc tin tức... Không khó chịu sao?”
Điều này có nghĩa là sẽ nhìn thấy tin nhắn của người hâm mộ.
Những fan của Sư Huyền đối với anh ta rất chân tình, đã một năm rồi, vẫn đang kiên trì mỗi ngày chờ đợi anh ta, thậm chí hỏi thăm chung quanh, tìm hiểu mọi chuyện.
Họ lo lắng nhiều hơn về sự an toàn của anh ta hơn là nhìn thấy anh ta.
Sư Huyền mím môi, thanh âm nhẹ nhàng: “Cũng đã đến lúc để cho bọn họ biết tôi đang khỏe mạnh...”
Trạng thái lúc trước của anh ta khiến anh ta không nghĩ tới fan, sau đó anh ta đã khỏe mạnh, lại bởi vì áy náy, không biết nên nói với fan như thế nào.
Sau khi mở điện thoại di động ra, Vương Ký cũng thò đầu ra, đột nhiên nghi hoặc lên tiếng: “Hả?”
Sư Huyền vội vàng cúi đầu: “Làm sao vậy?”
Vương Ký chỉ vào màn hình: “Vậy mà còn có người kiên trì ở cửa hàng ẩm thực Hắc Trình Ký, trễ như vậy, đám hắc tử này đều không ngủ sao?”
Giọng nói của anh ta mang theo hai phần trào phúng.
Sư Huyền cũng cúi đầu nhìn, mày nhíu lại.
Quả thật, trên mạng bây giờ lại có người nghi ngờ cửa hàng ẩm thực Trình Ký cùng hiệp hội ẩm thực có giao dịch tiền bạc, nếu không một người học làm vườn, làm sao có thể đột nhiên chuyển nghề đầu bếp, còn có lợi hại như vậy?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo