“Ồn ào?” Tiếng ồn trong nhà hàng luôn ở mức vừa phải.

Trình Nguyên Hoa ngồi trên mặt đất bên cạnh anh ta và trả lời: “Còn không phải tại anh à, bên ngoài nhà hàng toàn là phóng viên khách hàng gần như không chen vào được bên trong nhà hàng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của chúng ta!”

Sư Huyền: “...”

Anh ta chỉ biết sờ mũi vì xấu hổ.

Trình Nguyên Hoa thở dài: “Mấy phóng viên này thật là mạnh bạo, hết người này đến người khác lũ lượt kéo đến, Nhóc béo và Bội Bội bị chen lấn suýt kẹt chết, nhất là là nhóc béo quần áo bị xé toạc.”

Những phóng viên đó thực sự rất hung hãn, bất kể họ nhìn thấy ai đều chĩa máy quay và microphone vào mà mồm năm miệng mười nghị luận.

"Xin hỏi Sư Huyền có ở bên trong không?"

"Có thể để Sư Huyền ra nói chuyện một lát hay không?"

"Xin hỏi có phải Sư Huyền ở tiệm mỹ thực Trình Kỷ đúng không?"

"Xin hỏi các bạn đã chữa khỏi chứng trầm cảm của Sư Huyền rồi sao?"

"Xin hỏi chứng trầm cảm của Sư Huyền là sự thật sao?"

"Sư Huyền lui vòng rồi sao?"

"Cậu đã gặp Sư Huyền chưa?"

...

Một loạt câu hỏi tới tấp khiến người ta cảm thấy đau đầu.

Còn có câu hỏi tồi tệ hơn là kéo thẳng người lại thì thầm hỏi cần bỏ ra bao nhiêu tiền thì bọn họ được vào trong phỏng vấn, hoặc là hỏi cần bao nhiêu tiền, đa số là những câu hỏi bla bla.

Nếu như không phải thể hình của nhóc béo giúp sức thì e là cũng không thể nào thoát được thân.

Thậm chí có rất nhiều khách khứa bị chặn lại để phỏng vấn, người trong tiệm mỹ thực Trình Ký chỉ có thể không ngừng xin lỗi.

Đã liên hệ cảnh sát nhân dân qua để ngăn chặn những phóng viên này, thế nhưng bên ngoài vẫn rất ồn ào náo loạn, dù sao chỉ cần bọn họ hơi giữ khoảng cách thì người khác cũng không có quyền gì đuổi bọn họ đi được.

Sư Huyền: "..."

Anh ta đã lui vòng hơn một năm, thiếu chút nữa quên mất những thứ đáng sợ của cánh nhà báo truyền thông kia.

Sư Huyền tức giận cũng chỉ biết bất lực, anh ta xới cơm gắp thức ăn, có hơi buồn bực.

Trình Nguyên Hoa nhìn bầu trời, tiện tay đùa nghịch cỏ cây, bỗng nhiên tò mò hỏi một câu: "Khi đó anh ra mắt như nào vậy?"

Sư Huyền ngẩn người, anh ta không ngờ rằng Trình Nguyên Hoa lại hỏi câu hỏi này.

Anh ta vẫn giải thích: "Tôi xuất thân từ đào tạo chính quy, khi đó vẫn chưa tốt nghiệp đã quay vài bộ phim, vai diễn không tệ, nhận được sự yêu mến của khán giả, vừa tốt nghiệp thì được nhận vai chính, một đường thành danh, không có phong ba bão táp gì cả."

Chính là vì cuộc sống trôi qua quá mức thuận lợi, chưa trải qua quá nhiều phong ba bão táp nên mới ngu ngốc tin tưởng người bên cạnh mình.

"Cậu tự mình đi tham gia cuộc thi nghệ thuật sao?"

"Đúng thế, cha tôi không đồng ý vì cảm thấy quá lãng phí tiền bạc, muốn tôi học trường sư phạm vì được miễn học phí, tôi tự mình kiếm tiền đi thi đấy, sau đó thì trúng tuyển, tiếp đó thì vừa học vừa làm." Sư Huyền nhún nhún vai.

Những việc đã trải qua cũng không được coi là quá vất vả, cũng giúp anh ta vẫn giữ lại được phần nào sự đơn thuần của nội tâm.

Sau đó làm minh tinh kiếm được tiền, sự quan tâm của cha khiến anh ta cho rằng đó là tình cha thật sự.

Thế nhưng từ trên người ông cụ Lý anh ta mới biết, tình thương thật sự là bỏ ra chứ không phải không ngừng bòn rút.

"Vậy thì khi đó anh hẳn là rất muốn làm minh tinh nhỉ?"

"Đúng thế, tôi rất thích làm minh tinh, tôi hưởng thụ ánh mắt của mọi người, tôi hy vọng tất cả mọi người đều yêu mến tôi, dừng mắt lại trên người tôi. Tôi thích đóng phim bởi vì ở trong phim tôi cảm nhận được một cuộc đời khác, tôi muốn giành được giải thưởng ảnh đế quốc tế, muốn trở thành ngôi sao tuyến một huyền thoại!" Trong mắt Sư Huyền lấp lánh ánh sáng.

Có lẽ Trình Nguyên Hoa đã hiểu được Sư Huyền.

- Anh ta khuyết thiếu tình thương.

Thế nên sau khi trở thành ảnh đế anh ta dường như đều có được sự yêu mến của tất cả mọi người. Thế nhưng lúc này đây, những người bên cạnh anh ta tôn trọng, tin tưởng lại từng người từng người phản bội anh ta.

1.07323 sec| 2386.922 kb