Ông bà chủ của điện ảnh Trường Trạo chính là kiểu người như vậy, không biết bọn họ đã uống được canh dưỡng sinh ở đâu, hai người lái xe đến nhưng đến nơi mới biết phải đặt chỗ trước.
Thấy chuyến đi lần này lãng phí, hai người không bỏ cuộc cứ nhất quyết đòi vào trong.
Sau nhiều lần khuyên giải nhưng không nghe, cứ nhất quyết tranh cãi với người của tiệm mỹ thực Trình Ký, Trình Nguyên Hoa đã trực tiếp cấm bọn họ đặt đồ ăn trong ba tháng.
Có lẽ là bởi vì tức giận, khi quay về họ muốn chỉnh đốn mấy người Trình Nguyên Hoa nhưng sau khi kiểm tra xem ai đứng sau cửa tiệm...
Chưa đầy một tuần cả hai đã run rẩy đến xin lỗi.
Bây giờ cái gọi là công ty con của bọn họ chẳng khác nào một con chó xù lông, giống hệt những gì bọn họ đã làm trước đó.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu đi đến sân trước.
Ở cửa sau, hai người ngây người.
“Đây... đây là ý gì?!” Người phóng viên ngơ ngác nhìn giám đốc Uông.
Giám đốc Uông cũng có vẻ bối rối không biết vừa rồi cô gái kia đang nói cái gì.
Đây là coi thường ông ta sao?
Giám đốc Uông tức giận đến thở hổn hển: "Cô gái này là coi thường tôi sao?!"
Ngày thường phóng viên đã gặp qua vô số người, cảm thấy cô gái này nói chuyện rất tự tin lại nghĩ đến trang phục đơn giản nhưng lại rất có phẩm chất...
Anh ta có chút nghi hoặc, anh ta đề nghị: "Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy lời của cô gái này có ẩn ý gì đó? Hay là ông thử gọi điện thoại hỏi ông chủ thử xem?"
Giám đốc Uông và bà chủ có quan hệ họ hàng, chị em họ, vì thế mà ông ta có thể gọi điện thoại được cho đối phương.
"Gọi cái gì mà gọi? Chị họ và anh rể của tôi có thể quen biết người của nhà tiệm tồi tàn như vậy sao?!" Giám đốc Uông không chút nghĩ ngợi nói.
Thật ra cửa tiệm này cũng không tồi tàn chút nào ngược lại còn rất có phong cách, thế nhưng giám đốc Uông vì tức giận mà nói dối không chớp mắt.
Người phóng viên vẫn còn lo lắng nên cố gắng thuyết phục ông ta thêm mấy câu.
Giám đốc Uông nghĩ một chút, trong lòng có chút tò mò nên gọi điện thoại cho anh rể.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, sau khi giám đốc Uông kể chuyện này thì bắt đầu im lặng.
Một lúc sau, giọng nói có chút thăm dò vang lên: "Cô gái đó... có phải rất đẹp không? Tuổi cũng không lớn lắm nhưng nhìn trông rất điềm đạm, tóc tương đối dài và được cột cao?"
“Đúng vậy đúng vậy!” Giám đốc Uông vội vàng trả lời.
Chỉ là ông ta rất ngạc nhiên, cô gái vừa rồi vậy mà thật sự quen biết ông bà chủ của điện ảnh Trường Trạo!
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau ông chủ đột nhiên gầm lên.
"Hai người điên rồi sao mà lại đi khiêu khích cô ấy? Cậu có biết chúng tôi đã chờ bao lâu rồi không, ba tháng còn chưa hết lại thêm ba tháng nữa? Cậu nhanh chóng quay về đây cho tôi!”
"Mẹ nó anh đúng là đồ thành sự không đủ bại sự có thừa, lần trước suýt chút nữa tôi đánh cược, thề sẽ không bao giờ đi gây sự nữa, kết quả các anh đi, còn đánh bằng danh của tôi?! Bà chủ Trình kia không tính trên đầu tôi mới lạ.”
Giám đốc Uông: "..." ???
Đầu kia lại rống một câu.
"Nhìn bộ dáng gây chuyện của anh ở bên ngoài là biết, chắc chắn anh làm không tốt chuyện của công ty, chỉ biết trì hoãn, về sau công ty con anh cũng đừng quản! Miễn cho lại ở bên ngoài gây họa cho ông đây.”
Ông chủ cúp điện thoại, nhưng vẻ mặt giám đốc Uông mờ mịt cùng kinh ngạc.
Anh rể của ông ta thật sự quen biết người phụ nữ vừa rồi...
Hơn nữa còn mắng mình, còn muốn cách chức của mình?!
Giám đốc Uông hoảng hốt.
Vì thế ông ta lại gọi cho thân thích của ông ta, cũng chính là bà chủ của Trường Loan, vừa mới mở miệng nói một nửa, còn chưa đợi để cầu tình chị họ, lại trực tiếp bị đối phương mắng một trận.
Lần này mắng càng tàn nhẫn, chỉ thiếu chút nữa còn nói thẳng ra: "Sao tôi lại có người thân cản trở người khác như ông chứ? Tôi sẽ cắt đứt quan hệ với ông!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo