Nói xong, Trình Nguyên Hoa cũng không nhiều lời nữa trực tiếp vào phòng bếp.

Địa vị của khách hàng luôn phải được đặt ở vị trí cao, cho dù Trình Nguyên Hoa có lo lắng đến như thế nào đi nữa cũng phải vì những người trong tiệm kiếm sống qua khách hàng.

Trịnh Uyển thở dài, giữa đôi lông mày cau chặt: "Đến cùng Hoàng Thượng đã đi đâu vậy... Hôm nay thời điểm lúc đông người, có thể hay không... đã bị bắt mang đi rồi..."

Sáng nay, lúc Sư Huyền rời đi ở cửa tụ tập rất nhiều phóng viên, fans đông như ong vỡ tổ, nhiều người đến hoa mắt.

Những người đó cũng rất nhanh đã theo Sư Huyền rời đi, có thể lúc đó đã mang Hoàng Thượng của bọn họ đi luôn không chừng?

"Hoàng Thượng là chó vườn của Trung Quốc, tự nhiên vô cùng bình thường, đám người bắt chó sẽ không đến mức tham lam bắt nó đi đâu.” Chú Nam trấn an nói.

Nhưng Lưu Toàn Phúc lại mày ủ mặt ê nói tiếp: "Nhưng cũng có khả năng do bộ dạng Hoàng Thượng tốt, nó ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký được nuôi nấng lâu như vậy đã sớm không còn giống bộ dáng chó lang thang lúc trước."

Từ lúc thu nhận Hoàng Thượng vào tiệm nó đã sớm không còn uống sữa bổ nữa rồi mà luôn uống canh Dưỡng sinh, hiện tại mỗi ngày nó đều giống như bọn họ uống một chén canh Dưỡng sinh lót bụng cho nên lớn lên cặp mắt liền như nước trong veo nhìn rất có linh tính, hơn nữa còn đặc biệt thông minh.

Con chó như thế, khó bảo đảm có người có lòng dạ ác.

Trịnh Uyển nghe vậy hốc mắt đỏ ửng.

Chú Nam lập tức đụng Lưu Toàn Phúc một cái, đợi người trước mặt lấy lại tinh thần mới mở miệng nói. "Dù sao đi nữa Hoàng Thượng cũng rất thong minh, khẳng định sẽ không tùy ý để người ta bắt đi! Chúng ta cùng nhau đi tìm thôi!"

Điều này nói ra cũng đúng, nếu như có người muốn bắt Hoàng Thượng nó chắc chắn sẽ kêu lên.

Trịnh Uyển gật gật đầu, xoay người đi ra phía sau cánh cửa.

Hoàng Thượng vô cùng thông minh, có người bắt đi khẳng định sẽ phản kháng, nhưng dù sao nó cũng nhỏ như vậy có muốn phản kháng cũng chưa chắc đã được.

"Hoàng Thượng!"

Ở trong và gần Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, một tiếng lại một tiếng tiếp tục vang lên.

Lưu Toàn Phúc thậm chí còn cắt một miếng bánh ngọt mang theo, ở bên ngoài gọi to.

"Hoàng Thượng! Ăn bánh Tiramisu này!"

Hoàng Thượng thích ăn bánh ngọt, những mỗi ngày Trình Nguyên Hoa chỉ cho nó ăn một ít, cho nên sau bún chua cay đây là thứ nó luôn muốn ăn nhất.

Sau khi nấu xong cơm trưa, Trình Nguyên Hoa còn nấu thêm một ít bún chua cay.

Cô cùng bà ngoại mình như nhau, luôn mang theo mong chờ nhìn ngóng ra ngoài cửa, nhưng mà...

Mãi cho đến khi bún chua cay đã được nấu chín, nhóc con nho nhỏ trước đây vừa ngửi được mùi đã chạy tới lúc này vẫn không thấy xuất hiện.

Ánh mắt Trình Nguyên Hoa lộ ra chút thất vọng, cũng không muốn ăn bún chua cay hay cái gì nữa mà nhanh chóng đi ra ngoài tìm.

Người xung quanh thôn không ai trông thấy Hoàng Thượng, họ tìm xung quanh cách 1km cũng không tìm thấy.

Bây giờ, chỉ còn lại một suy đoán đáng sợ nhất...

Buổi sáng, giữa đám đông phóng viên Hoàng Thượng đã bị bắt đi.

Người ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sắc mặt đều rất khó coi, giọng nói Trình Nguyên Hoa hạ thấp nói. "Mập mạp đâu? Vẫn còn chưa trở về sao?"

"Vẫn chưa, không biết cậu ta đi chỗ nào rồi."

Vừa dứt lời bên ngoài đã có tiếng người kêu lên.

"Người trong nhà mau ra đây a!"

Đúng là giọng nói của mập mạp.

Người của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký lập tức chạy vội ra ngoài, dáng vẻ sốt ruột, đợi đến khi lao ra khỏi cửa Tiệm Mỹ Thực Trình Ký liền lập tức nhìn thấy một tay Lưu Toàn Phúc đang cầm bánh kem còn tay kia thì đang kéo một cậu nhóc có dáng người nho nhỏ, nhìn lướt qua đón chừng vẫn chưa trưởng thành.

Đôi mày của Trình Nguyên Hoa cau chặt: "Có chuyện gì thế?"

Lưu Toàn Phúc đem người kia đẩy đi về phía trước, giọng nói vô cùng hung ác: "Người này cứ luôn lén lút ở bên ngoài cửa, vừa nhìn đã biết không phải là người có ý tốt."

Cậu nói xong lại nhìn về phía người nọ nói. "Nói đi, có phải mày đã trộm Hoàng Thượng đúng không?"

0.04126 sec| 2386.758 kb