Nhưng tin tức này đối với nhà hàng Trình Gia mà nói, không thể nghi ngờ giống như là sét đánh trong mưa.

Người đầu tiền Trình Kiều Vân hoài nghi chính là do Trình Nhuế Hoa làm.

Không thể không nói, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại kết thù, gần như người hiểu rõ đối phương nhất chính là mình, cho nên mới lập tức đoán được chân tướng.

Cũng bởi vậy, Trình Nguyên Hoa có thể đoán được Trình Kiều Vân đã làm cái gì, Trình Kiều Vân cũng có thể đoán được là Trình Nguyên Hoa.

Trình Nguyên Hoa lúc này tâm tình đang không tốt, chuyện cô bị những phóng viên kia chặn ở bên ngoài, phiền đến khó có thể bình tĩnh.

Nghe vậy, cô trả lời trực tiếp: "Con khốn đang mắng ai đất? Tốt nhất cô nên im miệng lại cho tôi, tâm trạng tôi ngay bây giờ đang rất tồi tệ, nếu không phải cô đang gây rối trực tuyến, cô nghĩ tôi có thời gian để phản ứng lại cô sao?”

"Cô!"

Trình Nguyên Hoa ngắt lời cô ta: "Tôi nói cho cô biết, lần sau cô còn muốn ra tay với tôi thì suy nghĩ một chút, tôi cũng không có đủ kiên nhẫn như vậy, cô hại tôi, tôi cũng sẽ đáp trả. Nếu còn có lần sau, cô suy nghĩ xem gia đình cô còn có thể gánh nổi khi tôi đánh trả hay sao?”

Trình Kiều Vân lập tức trầm mặc.

Cửa hàng ẩm thực Trình Ký lên như diều gặp gió, nhà hàng Trình Gia lại trượt thẳng xuống, hiển nhiên bọn họ đã so sánh với quá trình này...

"Vì vậy, sau này cô cất móng vuốt của cô lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ cho cô sạch sẽ!" Câu cuối cùng, Trình Nguyên Hoa nói vừa lạnh vừa độc, làm cho người nghe có thể cảm nhận được cái lạnh từ lòng bàn chân vọt lên.

Nói xong, Trình Nguyên Hoa cúp điện thoại, cho số điện thoại này vào danh sách đen.

Bên cạnh, Lưu Toàn Phúc trợn mắt há hốc mồm.

Chuyện này, chuyện này...

Sư phụ... Hình như còn có khí chất của nữ vương.

Trình Nguyên Hoa cúp điện thoại rồi đi vào phòng bếp, lưu lại Lưu Toàn Phúc và Diệp Dư Chiêu đứng tại chỗ.

Cả hai đều nhìn bóng lưng cô.

Nửa ngày sau, Lưu Toàn Phúc run rẩy, nói với Diệp Dư Chiêu: "Sư phụ thật hung dữ! Quả thực là một đóa hoa bá vương!”

Khóe miệng Diệp Dư Chiêu nhếch lên, nhìn bóng lưng Trình Nguyên Hoa, lẩm bẩm một câu: "Thật đáng yêu.”

Lưu Toàn Phúc: "..." ???

Anh đang nói về cái gì vậy???

Hả hả... Dễ thương á?

Nhà hàng Trình gia.

Trình Kiều Vân nghe tiếng "Đô Đô" trong điện thoại di động, trợn to hai mắt, trên mặt là sự kinh ngạc cũng là phẫn nộ.

"Con khốn này!" Cô ta đập mạnh vào điện thoại xuống đất, vẻ mặt hung ác.

Càng khó hiểu, tay nặng nề đấm lên bàn, va chạm mang đến đau đớn làm cho đầu cô ta thanh tỉnh một lát, sự tức giận kia cũng hơi đè xuống một chút.

Chỉ là trong lòng cô ta vẫn quanh quẩn lời nói hung ác vừa rồi của Trình Nhuế Hoa, lần đầu tiên, Trình Kiều Vân cảm thấy.

Cô ta đấu không lại Trình Nguyên Hoa.

Hai lần, cô ta ra tay với Trình Nguyên Hoa hai lần.

Lần đầu tiên đối phương dễ dàng giải quyết vấn đề khó khăn, lại gọi điện thoại cho anh Gia Thịnh nói chuyện đó, thế cho nên thái độ của Hạ Gia Thịnh đối với Trình Kiều Vân bắt đầu thay đổi.

Lần thứ hai, nhìn thấy đối phương dưới sự ra tay ở nhà hàng Đỉnh Ngư, sẽ hoàn toàn chơi xong, không nghĩ tới vẫn là bị đối phương tránh thoát, ngược lại nhà hàng Đỉnh Ngư, hiện tại đã muốn đóng cửa.

Rốt cuộc cô có đức có tài như thế nào, lại có thể khiến nhóm đầu bếp nổi danh này giúp cô?

Là ông Trình lúc trước đã đem nhân mạch cùng nhân tình đều giao cho cô sao?

Nếu không làm sao cô ấy có thể có nhiều người đứng về phía cô ấy như vậy?

Trình Nguyên Hoa muốn tổ chức đại hội ăn uống, một bộ dáng tiền đồ vô lượng, mà nhà hàng Trình Gia làm ăn càng ngày càng kém lại gặp phải chuyện đầu bếp tập thể từ chức...

Vì sao mỗi lần cô ta đều thua Trình Nguyên Hoa?

Trình Kiều Vân trong lòng không phục vừa tức giận, nhưng lại có chút sợ hãi...

Trình Nguyên Hoa quả thật uy hiếp đến cô ta...

1.08147 sec| 2383.766 kb