"Huyền Tử, hậu viện hội của chúng ta có 11.268.732 vị fan, đều ủng hộ bất kỳ quyết định nào của anh."

"Nếu như anh không muốn trở lại làng giải trí nữa, quyển sách này anh hãy giữ lại, chúng tôi sẽ mãi mãi chúc phúc cho anh ở một nơi khác, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, có một người vợ mà anh thích, có một đứa con đáng yêu, làm những việc mà anh muốn làm, trôi qua một cuộc sống mà anh muốn."

"Nếu như anh muốn trở về, quyển sách này chúng tôi sẽ tiếp tục làm tiếp, tất cả fan chúng tôi chờ anh trở về, chờ anh thuận buồm xuôi gió, tiếp tục cùng anh đi thật xa."

"Chúng tôi tôn trọng tất cả các quyết định của anh, anh sống tốt, anh vui vẻ, chính là kỳ vọng lớn nhất của chúng tôi."

"Huyền tử, chúng tôi cả đời này, không hối hận khi đã gặp anh, yêu anh, ủng hộ anh."

Trang cuối cùng viết...

"Huyền Tử, tạm biệt."

Bọn họ đã chuẩn bị xong việc Sư Huyền không trở về, hoặc là nói bọn họ không muốn cho anh ta bất kỳ áp lực nào, cho nên mới muốn nói ra như điều bình thường cho Sư Huyền như vậy.

Anh ta đọc xong khép lại quyển sách, lại bắt đầu đọc thư, vừa xem vừa rơi nước mắt.

Ban đầu Trình Nguyên Hoa đã chuẩn bị thương lượng một chút chuyện tiếp theo, nhưng nhìn dáng vẻ này của Sư Huyền, cái gì cô cũng nói không nên lời.

Bên cạnh, Lưu Toàn Bội đã sớm rơi lệ đầy mặt.

Trình Nguyên Hoa không hiểu kiểu con gái đu idol luôn một lòng cùng yêu thích, cô cũng không theo đuổi ngôi sao, nhưng nhìn một quyển sách như vậy, liền có thể tưởng tượng, bọn họ đối với Sư Huyền, có một phần tình yêu thâm hậu như thế nào.

Sư Huyền thiếu tình yêu, những người này cho anh ta tình yêu, đủ để sưởi ấm trái tim cô đơn, tịch mịch của anh ta.

Trình Nguyên Hoa bọn họ đứng lên, lặng lẽ rời đi, để cho Sư Huyền một mình yên lặng đọc thư, những người khác đều tản ra.

Bên ngoài ánh trăng trong vắng sáng sủa, thời tiết gần đây đều rất tốt, nhưng nếu như vậy, cũng giống như yên tĩnh trước cơn bão, mùa đông cuối cùng sẽ đến.

Nhưng khi mùa đông đến, mùa xuân sẽ không còn xa nữa.

"Sư phụ, Sư Huyền sẽ đi sao?" Lưu Toàn Phúc tò mò hỏi.

Đương nhiên anh ta sẽ không muốn đuổi Sư Huyền đi, ngược lại, thật ra anh ta đã quen Sư Huyền ở chỗ này cùng anh ta bĩu môi, chỉ là bên ngoài phóng viên quá nhiều, lại vô cùng phiền phức.

"Tùy anh ta đi." Trình Nguyên Hoa lắc đầu.

Diệp Dư Chiêu thản nhiên nói: "Những phóng viên bên ngoài, nhiều nhất có thể canh giữ mười ngày nửa tháng, đều là phải làm việc, sẽ không ở lại lâu dài.”

"Cũng đúng, chỉ là quá phiền phức, một ngày cũng không muốn bọn họ ở lại, hôm nay bọn họ còn cùng khách hàng bên ngoài cãi nhau." Lưu Toàn Phúc lại nói.

Trình Nguyên Hoa nhíu mày, mang theo phiền não.

Chuyện cãi nhau cô biết, bên ngoài cửa hàng mỹ thực Trình Ký luôn có người chờ xem có cơ hội đi vào hay không, hoặc là chờ mua được canh dưỡng sinh chưa bán hết.

Đột nhiên có rất nhiều phóng viên, có một số cãi vã.

Trình Nguyên Hoa nhíu mày, nghĩ đến những phóng viên kia, phiền đến không chịu nổi.

Hết lần này tới lần khác, còn có người gọi điện thoại cho cô.

Trình Nguyên Hoa không xem số, trực tiếp không kiên nhẫn nghe máy: "Đây là, vị nào?”

Đầu dây bên kia thanh âm quen thuộc lại bén nhọn, vô cùng chói tai.

"Trình Nguyên Hoa! ! Cô là con khốn! Đầu bếp trong cửa hàng của chúng tôi đột nhiên muốn rời khỏi công việc, có phải cô đã làm điều đó không? Sao cô lại âm hồn bất tán như vậy! Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Là Trình Kiều Vân.

Hiển nhiên là những đầu bếp trong nhà hàng Trình Gia đều biết cửa hàng đã không còn tiếng tăm gì nữa rồi, bọn họ liền chuẩn bị tập thể rời khỏi chức vụ.

Vốn bọn họ và Trình Trường Đông của nhà hàng Trình Gia không có nhiều tình cảm sâu đậm, cửa hàng hiện tại cũng giống như khách sạn bên ngoài, chỉ là bọn họ tự mình lấy cổ phần mở một cửa hàng, hoặc là mỗi người mở một nhà hàng, tự mình kiếm tiền của mình, không tốt hơn làm việc cho người ta sao?

0.11393 sec| 2387.977 kb