“Vậy cứ để cô ta yên?” Lưu Toàn Phúc hỏi ngược lại.

Trong mắt Trình Nguyên Hoa thoáng có ý cười.

Nhìn thấy cô cười, ánh mắt người khác trở nên thâm thuý.

“Bà chủ Trình, cô sẽ không gọi cho vị hôn phu của cô ta như lần trước nữa chứ?” Lưu Toàn Bội vẻ mặt mong đợi: “Gọi nhanh lên, tôi cũng muốn nghe!”

Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Lần này tôi sẽ không gọi điện thoại cho Hạ Gia Thịnh.”

“Ah?”

“Điều quan trọng nhất với một nhà hàng là gì?”

“Danh tiếng?”

Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Không phải, là đầu bếp.”

Những người khác vẻ mặt mờ mịt.

Trình Nguyên Hoa lấy điện thoại di động ra tìm một dãy số và gọi.

Rất nhanh đầu bên kia bắt máy, một giọng nam khó tin vang lên: “Là... Nguyên Hoa?”

Trình Nguyên Hoa mỉm cười gật đầu, chẳng qua là trong mắt không có ý cười: “Vâng, sư phụ Bạch tôi là Trình Nguyên Hoa.”

“Nguyên Hoa... cô gọi tôi... có chuyện gì sao? Hay là cô gặp phải khó khăn gì?” Giọng đối phương đầy do dự.

Trình Nguyên Hoa dễ dàng nhìn ra đối phương không thật sự muốn cô đưa ra yêu cầu.

Nhưng đối phương vẫn biết là có lỗi với ông Trình và Trình Trường Tây nên chỉ thuận miệng nói vậy.

Trình Nguyên Hoa cũng không để ý, cười nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi, sư phụ Bạch đang ở đâu?”

“Còn có thể ở đâu được, tôi đương nhiên còn ở nhà hàng...”

Nét cười của Trình Nguyên Hoa không thay đổi, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy kinh ngạc: “Sư phụ Bạch còn ở lại nhà hàng sao? Tôi còn tưởng rằng ông đã rời khỏi rồi dù sao nhà hàng Trình Gia bây giờ đã như vậy...”

“Nhà hàng Trình Gia sao rồi?!” Giọng sư phụ Bạch liền trở nên lo lắng.

“Nhà hàng Trình Gia đã bị đuổi khỏi những nhà hàng do hiệp hội Mỹ Thực đề cử, sau này danh hiệu do hiệp hội Mỹ Thực cấp sẽ không còn nữa...” Trình Nguyên Hoa nhẹ giọng nói xong, liền tinh ý nghe thấy bên trong tiếng hít thở trở nên dồn dập.

Sau đó cô ấy nói: “Vì sư phụ Bạch vẫn còn đang ở lại đó, tôi xin phép cúp máy trước.”

Cô ấy nói sự thật, chú Nam từ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký trở về không lâu đã đuổi nhà hàng Trình Gia, với trình độ hiện tại của bọn họ đáng lẽ phải rời khỏi hiệp hội Mỹ Thực từ lâu rồi.

Nhưng rõ ràng, cả Trình Trường Đông và Trình Kiều Vân đều không nói với đầu bếp.

Nói xong, Trình Nguyên Hoa trực tiếp cúp điện thoại.

Những người khác đều kinh ngạc nhìn cô, ngay cả Diệp Dư Chiêu thông minh cũng khó hiểu: “Người này ở lại đó là vì danh tiếng của Nhà hàng Trình Gia sao?”

Trình Nguyên Hoa gật đầu: “Đúng vậy, sư phụ Bạch là một người hư vinh, ông ta hy vọng mình làm việc ở nhà hàng thật tốt để nói ra ông ta còn có mặt mũi. Ông nội không thu nhận ông ta làm đồ đệ nhưng ông cụ cũng dạy cho ông ta một số kỹ năng, ông ta làm món ăn nguội rất ngon, nhưng con người ông ta không biết giữ mồm giữ miệng, xảy ra chuyện gì cũng dễ dàng khiến cho người khác biết được.”

Sư Huyền cười hỏi: “Cho nên cô nói cho ông ta biết, mọi người sẽ sớm biết danh tiếng của nhà hàng Trình Gia đã không còn, nhà hàng Trình Gia sẽ không giữ lại được những đầu bếp này?”

Trịnh Uyển tò mò: “Sao cô biết được họ sẽ rời đi?”

Trình Nguyên Hoa bình tĩnh nói: “Họ đều được ông nội và cha tôi dạy dỗ nhưng sau đó Trình Trường Đông không nói tiếng nào giành mất nhà hàng. Bây giờ việc kinh doanh của nhà hàng Trình Gia ngày càng sa sút, họ vẫn không muốn rời đi là vì danh tiếng của nhà hàng Trình Gia chứ không liên quan gì đến Trình Trường Đông.”

Vì thế...

Khi họ biết rằng nhà hàng Trình Gia không còn gì sao họ có thể tiếp tục làm việc cho Trình Trường Đông, người không liên hệ gì với họ?

Về phần Trình Trường Đông, ông ta có sẵn sàng chi nhiều tiền để giữ chân những người này không?

Mọi người im lặng trong giây lát.

Một lúc sau, Sư Huyền mới chậm rãi giơ ngón tay cái lên: “Đỉnh...”

Nhìn có vẻ như chẳng làm gì những thực chất đã làm rồi.

Chỉ cần nói cho một người cần thiết biết đối phương che giấu điều gì, cũng đủ giáng cho đối phương một đòn chí mạng!

0.98537 sec| 2386.313 kb