Những người khác hoặc là xấu hổ hoặc là sợ hãi, những người xấu hổ thì có thể cứu chữa.
Còn những người sợ hãi thì xem như vô vọng.
Giống như Hướng Lượng.
Tất cả những gì ông còn lại là sự sợ hãi...
Các đầu bếp cá nhân chia sẻ, không chỉ bày tỏ sự tin tưởng đối với Hội trưởng Phùng Bình Nam mà còn bày tỏ sự bất bình đối với Nhà hàng Đỉnh Ngư.
Những tin đồn trên mạng đã không còn có lợi cho phía họ nữa, dù họ có phỉ báng Phùng Bình Nam bao nhiêu thì những người đó cũng sẽ không tin, điều họ không tin nhất bây giờ chính là Nhà hàng Đỉnh Ngư... có lẽ là còn có chính bọn họ.
Vậy là, lần “Bức vua thoái vị” này của ông chẳng những thất bại, mà còn vướng phải vụ kiện tụng với Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, và… sự gây khó dễ đến từ Phùng Bình Nam.
Quả nhiên, Phùng Bình Nam nhàn nhạt nói: “Tôi cảm thấy hiện tại tốt nhất là bãi bỏ chức phó hội trưởng và... “
Ông ấy liên tục nêu tên một số người rất có máu mặt, nhưng tạm thời không nêu tên những người có vẻ xấu hổ, dù sao Hiệp hội Mỹ thực cũng chỉ có bấy nhiêu người quản lý, ông ấy không thể loại bỏ một nửa số đó cùng một lúc.
Những người còn sót lại vẫn cần được quan sát, dùng được thì dùng tiếp, nhưng sẽ làm những công việc lặt vặt, còn những người không dùng được thì đợi Hướng Lượng và những người khác hoàn toàn rời đi rồi họ sẽ bị sa thải.
Việc sa thải quá nhiều cùng một lúc sẽ gây ra tác dụng ngược và đem lại nhiều rắc rối hơn.
Phùng Bình Nam đã đưa ra quyết định.
Nhiều người vẫn đang tranh cãi, nhưng ông ấy chỉ nhìn họ một cách thờ ơ, Hội phó Hướng và những người khác đều cảm thấy nhục nhã, không ai cầu xin cho họ, cũng không ai phản đối.
Nhà hàng Đỉnh Ngư...
Đã hết hy vọng.
Hướng Lượng chán nản ngồi trên ghế, sắc mặt u ám, không có một chút ánh sáng.
Lúc này ông vẫn chưa biết rằng tai họa thực sự của mình vẫn đang trên đường trở về Thượng Hải...
Cuộc chiến Hiệp hội Mỹ thực đã kết thúc với chiến thắng của Phùng Bình Nam nhưng ông ấy không hề vui vẻ. Ông ấy ngồi ở trên cùng và nghe những người chưa bị cách chức xin lỗi...
Ông ấy cảm thấy cực kỳ vô nghĩa.
Những cuộc cãi vã và tranh chấp này, một chiến thắng như vậy, còn vô vị hơn nhiều so với khi ông ấy làm những công việc lặt vặt trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Khi đó hầu như gương mặt ông ấy lúc nào cũng tươi cười và đầy mong chờ, nhưng bây giờ lại thất vọng hết lần này đến lần khác.
Phùng Bình Nam không còn trẻ, cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu, có lẽ nếu ăn đồ ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký và uống canh Dưỡng sinh thì ông ấy sẽ có thể sống lâu hơn.
Nhưng cho dù có sống thọ, ông ấy cũng không biết liệu mình có còn sức lực để đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn và quán ăn ngon hay không. Dù sao cũng chỉ được có mấy năm, vậy thì sau khi ông ấy chết, ông ấy sẽ có thể tin tưởng giao Hiệp hội Mỹ thực cho ai đây?
Phùng Bình Nam đứng dậy, chống gậy chậm rãi đi ra phía bên ngoài, bóng lưng còng hằn trên mặt đất.
… Ông ấy già thật rồi.
Hướng Lượng đã đi ra khỏi phòng họp, mấy người bị đuổi việc cũng đi theo kéo ông lại, xôn xao không ngớt—
“Phó hội trưởng, rốt cuộc như vậy là sao?!”
“Không phải ông nói nắm chắc phần thắng sao? Sao lại thành ra như vậy?!”
“Hướng Lượng! Chúng tôi đi theo ông chẳng được ích lợi gì, nếu sớm biết như thế, chúng tôi thà ở hiệp hội làm việc ngay thẳng còn hơn!”
“Ông phải nghĩ cách gì đi chứ, chúng ta mà rời đi thế này thì có lẽ sẽ không bao giờ quay lại được nữa đâu!”
…
Hướng Lượng nhìn họ, gầm lên: “Tôi biết phải làm sao hả?! Nếu có cách thì con mẹ nó tôi đã không bị đá ra ngoài rồi!”
Ông ta đẩy những người này ra, lên xe và bắt đầu gọi điện cho Từ Ngọc.
Ban đầu Từ Ngọc không bắt máy, đến lần thứ ba mới bắt máy, vừa bắt máy đã mắng chửi: “Hướng Lượng! Rốt cuộc chuyện là thế nào?! Sao Phùng Bình Nam lại khiến mấy lão già kia đổi ý? Ông bị ngu à? Không tìm hiểu trước hả?!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo