Đột nhiên bà Vinh đẩy ông ta ra, cầm lấy đồ vật đánh vào người ông ta: “Ông là tên đao phủ! Ông dựa vào cái gì mà không cho tôi nhớ đến Bảo Nhi? Ông trả Bảo Nhi cho tôi!”
Bà ta vừa bắt quơ được một cái ly, ném vào đầu đối phương, nhất thời bị vỡ đầu, chảy ra một dòng máu màu đỏ.
Sắc mặt bà Vinh thay đổi.
Bà ta bị dọa sợ, vươn tay ra, cũng lùi về sau, ánh mắt mang theo sự mờ mịt.
“Uyển Uyển…” Ông Vinh vươn tay.
Theo bản năng bà Vinh lùi về sau một bước, không nói gì cả, xoay người đi ra ngoài.
Ông Vinh giữ chặt tay bà ta: “Bà muốn đi đâu?”
“Tôi không muốn nhìn thấy ông!” Bà Vinh gỡ tay ông ta ra, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Theo bản năng ông ta muốn đi theo, bà Vinh hung ác trừng mắt nhìn ông ta: “Không được đi theo!”
Bà ta chạy đến nhà xe, lái xe rời đi.
Ông Vinh một bên ôm đầu, một bên gọi điện thoại: “Mau đuổi theo phu nhân…”
Bà Vinh không biết bản thân mình nên đi đâu, bà ta lái xe, ánh mắt mờ mịt.
Sau khi Bảo Nhi đi rồi, chồng thành tội nhân, trời đất bao la, mà bà ta lại không có một chỗ có thể đặt chân.
Luôn bất giác lái xe đi, khi nửa đêm, lại đến… Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Bà Vinh ngây người, sau đó, ôm mặt khóc gối đầu lên tay lái, khóc không thành tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Trình Nguyên Hoa và Dương Lâm đi lấy rau.
Vừa mở cửa, ngay cửa có một người phụ nữ đang ngồi.
Nhất thời Trình Nguyên Hoa cùng Dương Lâm ngây người.
Bà Vinh?
Gương mặt đối phương tiều tụy, quầng mắt xanh đen, quần áo tinh xảo cũng có nhiều nếp nhăn.
“Đây là...” Ánh mắt Dương Lâm mờ mịt.
Trình Nguyên Hoa lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy bà ta, giọng điệu có chút lo lắng: “Chị Vinh? Chị tỉnh chưa!”
Bà Vinh đột nhiên mở to mắt, khi nhìn thấy Trình Nguyên Hoa, trong giây lát ánh mắt cũng trấn tĩnh: “Thật ngại quá, tôi đi ngay bây giờ…”
Bà ta không ngờ bản thân chỉ là chuẩn bị ngồi một chút, mà lại ngủ thiếp đi…
Bà ta lập tức đi lên, chuẩn bị rời đi.
Trình Nguyên Hoa không biết bà ta đã gặp phải chuyện gì, nhưng bộ dạng như vậy chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Theo bản năng cô vươn tay, giữ chặt bà ta: “Chị Vinh, nếu không chị vào quán ngồi nghỉ ngơi một chút đi.”
Phu nhân của ông Vinh… Hiển nhiên đã ngồi ở đây một đêm, nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Hơn nữa vành mắt của bà đỏ bừng, ánh mắt hơi sưng lên, nhất định là hôm qua đã khóc.
Giữa người và người, cũng không phải thờ ơ tuyệt đối, ít nhất là với Trình Nguyên Hoa hiện tại, không thể để bà Vinh lái xe rời đi một mình trong trạng thái như vậy.
Dưới chân bà Vinh hơi ngừng một chút.
Bà ta không muốn về nhà, nhưng quả thật bà ta không biết bản thân nên đi đâu…
Vì thế, bà ta mím môi, ánh mắt có chút ngại ngùng: “Vậy… Làm phiền rồi…”
“Không quan trọng, vào nghỉ ngơi một chút đi!” Trình Nguyên Hoa cười.
Cô dẫn bà Vinh đến cửa Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, hai người vừa bước vào cửa, Trình Nguyên Hoa dừng chân lại, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin.
Rõ ràng trong đầu cô có một âm thanh vang lên…
[Đinh… Nhiệm vụ trung cấp 2: Dùng món ăn ngon cứu vãn sự tuyệt vọng của bà Vinh, phần thưởng [Canh dưỡng nhan trắng da], thời gian hoàn thành nhiệm vụ là 100 ngày, nhiệm vụ thất bại, bị điện giật và trừ mười triệu tài phú.]
Phản ứng đầu tiên của Trình Nguyên Hoa là…
Má ơi! Canh dưỡng nhan trắng da!
Phản ứng thứ hai là…
Bị trừ mười triệu tài phú!
Điều này nghiêm trọng hơn so với trị bằng đồ ăn lúc ban đầu để điều trị chứng trầm cảm của ảnh đế.
Cho thời gian dài hơn, phần thưởng càng đáng tiền hơn, trừng phạt cũng nghiêm khắc hơn, má ơi nhiệm vụ khó khăn này được thăng lên một sao!
Đến hôm nay Trình Nguyên Hoa cũng không biết chứng trầm cảm của ảnh đế đã hồi phục thế nào, dù sao trước đây uống không ít canh cá, nhưng khi uống canh cá thì sẽ khóc, sau đó thì khỏe rồi.
Trải qua một nhiệm vụ của ảnh đế, Trình Nguyên Hoa cũng không tổng kết được một chút kinh nghiệm nào, nếu nói không tổng kết được gì, thì chính là…
Trị bằng đồ ăn, không có tác dụng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo