Nếu Hiệp hội ẩm thực có thể chú ý đến nhà hàng này, nhất định phải có điều gì đó mờ ám!

Hạ Gia Thịnh có thể nghe ra ẩn ý trong những lời này, trước đây có lẽ hắn đã cảm thấy rằng - bạn gái ngây thơ trong sáng của hắn sẽ không ám chỉ điều này.

Nhưng bây giờ hắn biết rằng Trình Kiều Vân không ngây thơ như hắn tưởng tượng.

Hạ Gia Thịnh mím môi, nói: “Chúng ta đi xem trước rồi nói, mục đích của em là xin một bức thư mời mà, bất kể như thế nào, cũng không nên đắc tội đối phương.”

Trình Kiều Vân nhìn sắc mặt hắn, không dám nói gì, chỉ gật đầu, rất nghe lời và hiểu chuyện: “Được, đều nghe anh cả.”

Lông mày của Hạ Gia Thịnh hơi nhíu lại, đôi mắt hắn không còn phức tạp như trước.

Hai người trò chuyện thoải mái, không nói chuyện chính sự mà nói chuyện nhỏ nhặt, bầu không khí khá ấm áp.

Chiếc xe chạy đến nơi thật êm đềm.

Trước khi đến đây, họ đều tưởng tượng cửa hàng mở ở nơi “quê mùa” chắc hẳn không có nét gì đặc biệt.

Nhưng khi xe chạy vào trong thôn lại thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Thứ đầu tiên họ nhìn thấy là một cây hoa hòe lớn, còn có một tấm biển rất đẹp dưới gốc cây hoa hòe -【Thôn Thang Hòe】

Có một dòng ký tự nhỏ dưới ba từ này - Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, đi lên phía trước một trăm mét và rẽ phải.

Trình Kiều Vân hơi sửng sốt.

Còn Hạ Gia Thịnh đã nhấn ga và lái xe đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.

Bên ngoài cửa hàng có một bãi đậu xe trống, trồng vô số cây cối, họ không trồng bất kỳ loại hoa cảnh nào mà chỉ trồng cỏ và rau xanh, thật vô tình làm cho cuộc sống nông thôn tràn ngập không khí.

Nhà hàng mà vốn cảm thấy không có gì đặc biệt, ngôi nhà được xây dựng rất đẹp, không đặc biệt lớn nhưng cũng không nhỏ, giống như một mảnh sân lớn của một thôn trang.

Bảng hiệu trang nhã và đẹp mắt với năm ký tự lớn - Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.

Hai bên treo đèn lồng nhỏ màu đỏ, một lúc sau trời đã nhập nhoạng tối, lúc đỗ xe vừa đúng lúc đèn đã sáng.

Tường hai bên cổng được trồng đầy cây xanh.

Lái xe lâu như vậy, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, giống như một kẻ lang thang ngoài đường nhìn thấy nhà, làm cho người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.

Hạ Gia Thịnh biết rằng chính những cái cây này và củ cải, rau xanh, tỏi, v.v. được trồng ở hai bên đường, cũng như những chiếc đèn lồng và cây xanh đã mang lại cho hắn cảm giác này.

“…” Cách bố trí khéo léo và chu đáo.

Hắn gật đầu, không chú ý đến sự thay đổi đột ngột trên khuôn mặt của Trình Kiều Vân bên cạnh hắn.

Đây là cửa hàng của Trình Nguyên Hoa!

Trình Kiều Vân mặc dù chưa từng đến đây nhưng cô ta cũng biết một số thông tin, lần trước khi sắp xếp cho dì Châu đi xin việc, cô ta cũng tìm hiểu được một chút thông tin về nơi này.

Tiệm Mỹ Thực Trình Ký là cửa hàng của Trình Nguyên Hoa.

Trình Kiều Vân sắc mặt tái nhợt, ngay lúc này cô ta kinh ngạc không thể tin được.

Tại sao lại là cửa hàng của Trình Nguyên Hoa tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực?

Cô dựa vào cái gì chứ?

Khi còn ở nhà họ Trình, ngoại trừ người ông nội lập dị mỗi ngày nói rằng cô có tài, cô ta chưa bao giờ thấy cô vào bếp nấu ăn!

Cô có tư cách gì để tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực?

“Trình Ký? Hình như họ Trình, Kiều Vân, chủ cửa hàng này có cùng họ với em.” Hạ Gia Thịnh cũng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời hắn không thể nghĩ ra.

“Đây là cửa hàng của Trình Nguyên Hoa!” Trình Kiều Vân khẽ cắn răng, may có Hạ Gia Thịnh ở bên cạnh, cô ta còn kiềm chế được.

“Cái gì?” Hạ Gia Thịnh mở to mắt kinh ngạc.

“Đi thôi, chúng ta đi vào xem một chút, xem chị họ của em dựa vào cái gì mà có thể tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực!” Trình Kiều Vân sắc mặt tối sầm lại, thanh âm thoạt nghe thì ấm áp, nhưng sau khi nghe kĩ sẽ cảm thấy kì quái.

Suy nghĩ của Hạ Gia Thịnh đều là “Cửa hàng này là do Trình Nguyên Hoa mở” nên hắn không chú ý đến thái độ của Trình Kiều Vân.

0.74147 sec| 2384.633 kb