Sau đó có hai người đến từ phía sau trực tiếp rời đi.
Người thứ nhất không nói gì, chỉ vào một tấm biển cách đó không xa, lẳng lặng rời đi.
Hạ Gia Thịnh: “...”
Trình Kiều Vân: “... Như vậy là sao?”
Ánh mắt Hạ Gia Thịnh đã nhìn về phía tấm biển, rất nhanh xem xong, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Vào tại thời điểm này, đúng lúc đến phiên bọn họ kiểm vé.
“Xin vui lòng trình mã xác nhận.” Giọng Lưu Toàn Bội mang theo ý cười.
Trình Kiều Vân: “Mã xác nhận gì?”
Lưu Toàn Bội đang định yêu cầu họ rời đi thì Hạ Gia Thịnh nói: “Tôi có thể đặt chỗ ngay bây giờ không?”
“Rất xin lỗi, việc đặt chỗ trong bảy ngày qua đã hoàn tất. Mời bạn tham gia đợt Flash Sale vào tối thứ sáu tuần tới.” Lưu Toàn Bội vẫn mỉm cười, dù sao thì chuyện như thế này cũng không hiếm.
Flash Sale?
Từ này dùng rất được, điều này cho thấy việc bọn họ đặt bàn là rất khó.
Trình Kiều Vân: “Mấy người...”
Hạ Gia Thịnh kéo Trình Kiều Vân sang một bên, Lưu Toàn Bội tiếp tục kiểm tra vé của người khác.
“Cái thái độ này của bọn họ là như thế nào?” Trình Kiều Vân một bộ không thể tin được.
Hạ Gia Thịnh nhìn mọi người từ già trẻ lớn bé vẫn còn đang xếp hàng chờ kiểm vé, trong mắt kinh ngạc càng lộ rõ.
“Việc kinh doanh của nhà hàng này lại có thể... tốt như vậy. Xem ra chắc chắn là có gì đó đặc biệt, chẳng trách Hiệp hội Thực phẩm đã chọn họ, cũng là do chính Hội trưởng Phùng đã tự mình đưa ra quyết định.”
Trình Kiều Vân mím môi, cảm thấy rất không vui, thậm chí tức tới nỗi muốn giậm chân.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô ta nặn ra một nụ cười: “Em là em họ của chị ấy, đến cũng đã đến rồi, hay là chúng ta đi gặp chị họ một chút đi.”
Nhất định phải tự mình thử xem!
Cô ta vẫn không tin Trình Nguyên Hoa có thể nấu ra bao nhiêu món ngon!
Hạ Gia Thịnh thực sự rất tò mò vậy nên gật đầu.
Trình Kiều Vân lập tức kéo Hạ Gia Thịnh về phía trước, hất cằm về phía Lưu Toàn Bội: “Bà chủ của cô là người thân của tôi, tôi tới đây để tìm người thân của tôi!”
Vẻ mặt Lưu Toàn Bội vô cùng kinh ngạc.
Cô ta đến nhà hàng Mỹ Thực Trình Ký lâu như vậy rồi, làm sao mà có thể biết được Trình Nguyên Hoa có bao nhiêu người thân ở bên ngoài?
Chẳng lẽ là một thủ thuật mới để đi vào?
Lưu Toàn Bội còn chưa kịp nói chuyện, Trình Kiều Vân đã nói tiếp: “Cô có thể đi nói với chị ấy, chị ấy sẽ đích thân ra ngoài dẫn chúng tôi vào.”
Lưu Toàn Bội: “...”
Cô ta cảm thấy dạng phụ nữ có vẻ ngoài kiêu căng ở trước mặt này thật sự là rất khiến người ta chán ghét, nhưng nếu cô ta thật sự là người thân của sư phụ Nguyên Hoa mà cô ấy lại đuổi người ta ra ngoài thì sư phụ Nguyên Hoa nhất định sẽ không vui.
Lưu Toàn Bội hét lên một tiếng, Từ Tú Uyển lại hét lên, sau đó Trình Nguyên Hoa đi ra.
Cô vẫn mặc bộ đồng phục đầu bếp màu trắng sạch sẽ, theo chân cô là một chú chó đen nhỏ cỡ lòng bàn tay, đôi mắt ngấn nước của chú chó đen nhỏ trông rất đáng yêu.
Còn bản thân Trình Nguyên Hoa...
So với người mà họ đã thấy từ trước đó rất lâu thì cô đã thay đổi rất nhiều.
Lúc trước trong bệnh viện, sắc mặt của Trình Nguyên Hoa rất nhợt nhạt và khí sắc cũng không được tốt lắm.
Nhưng giờ đây, sắc mặt cô hồng hào, đôi mày biết cười, khóe miệng có độ cong tự nhiên.
Cô không trang điểm nhưng thậm chí còn rạng rỡ hơn Trình Kiều Vân khi trang điểm, thu hút sự chú ý.
So với trước đây, ánh mắt của cô trong trẻo sạch sẽ hơn, lúc mà nhìn người khác thì trong ánh mắt có một chút gì đó khiến người khác kinh sợ.
… Trình Nguyên Hoa thật đẹp.
Dù không trang điểm, dù trong bộ đồng phục đầu bếp giản dị, dù tóc búi cao trong chiếc mũ, cô vẫn xinh đẹp.
Khi đến gần, người ta mới để ý thấy da mặt cô trắng như ngọc, lông mày rõ ràng, mắt đẹp, không chút tì vết.
Trình Kiều Vân ghen tị đến mức không biết phải phản ứng thế nào, ánh mắt cô ta dán chặt vào Trình Nguyên Hoa, người hoàn toàn khác với người chị họ thấp kém mà cô ta từng tưởng tượng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo