Trình Kiều Vân bây giờ rất không vui!

Trong tưởng tượng của cô ta, Trình Nguyên Hoa rời bỏ nhà họ Trình ắt hẳn sẽ nghèo khó, mà con gái lớn của nhà họ Trình bây giờ là mình, cô ta có tất cả.

Trình Nguyên Hoa nên không có gì mới đúng!

Nhưng trên thực tế, bây giờ Trình Nguyên Hoa không những không phải là không có gì mà thậm chí có thể có nhiều hơn những gì cô ta sở hữu, trong lòng cô ta tràn đầy sự tức giận.

Hạ Gia Thịnh vẫn đang cau mày, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.

Đây... thật sự là cửa hàng của Trình Nguyên Hoa sao?

Hai người sánh bước đi về phía cửa.

Phải hay không cứ vào xem đi rồi biết!

Tuy nhiên, khi cả hai bước tới cửa, cửa vẫn chưa được mở ra...

Đã có khá nhiều người đứng bên ngoài, trò chuyện không ngừng trong khi chờ đợi: “Ha ha ha, lão Vương, các cậu đến sớm như vậy sao?”

“Cậu cũng đâu phải tới muộn đâu?”

“Hê hê, đây không phải đang nghĩ đến món ăn ngon của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sao? Mặc dù cửa hàng đã gửi tin nhắn thông báo thời gian, nhưng tôi thực sự không thể nhịn được!”

“Tôi cũng vậy, tối hôm qua nằm trên giường nghĩ đến món đầu cá hấp ớt, cá viên súp, gà hầm nấm, nước miếng đều chảy ra gối rồi?”

“Chỉ nhớ những món này à, không nhớ tới canh dưỡng sinh sao?”

“Hê hê hê, ai mà không nhớ tới canh dưỡng sinh chứ? Tôi có thể dùng một phần tiền lương hưu của mình để mua canh dưỡng sinh cho vợ chồng tôi!”

“Con trai tôi cũng được phát một phần Hê hê!”

...

Xung quanh rất náo nhiệt, Hạ Gia Thịnh và Trần Kiều Vân đứng bên trong, trông khá lạc lõng.

Trình Kiều Vân lạnh lùng mỉa mai một tiếng: “Mở cửa buôn bán như vậy, còn để khách hàng chờ ở ngoài cửa, quả đúng là việc mà người chị họ này của em có thể làm ra.”

Lúc ông nội còn ở nhà hàng nhà họ Trình bọn họ thì cũng có phong cách riêng.

Nhưng bây giờ bởi vì việc kinh doanh dần sa sút, thái độ phục vụ của nhân viên trong nhà hàng cũng đã khá hơn chính là để thu hút được thêm vài khách hàng nữa.

Có bao nhiêu nhà hàng có đủ khả năng có thể khiến khách hàng chờ ở ngoài cửa.

Trong lòng của Trình Kiều Vân chua đến không chịu nổi, chua đến nỗi biến thành một quả chanh.

Đúng lúc này, cửa mở ra, có một cô gái dễ thương đứng ở trước cửa, cười và nói: “Xin mời mọi người xếp hàng để kiểm vé, cảm ơn.”

Ngay lập tức tất cả mọi người đều xếp hàng ở trước cửa.

Mặc dù Hạ Gia Thịnh và Trình Kiều Vân có chút khó hiểu với hai từ “kiểm vé” nhưng họ vẫn đứng trong hàng ngũ xếp hàng.

Bọn họ đều ăn ý mà nghĩ nhất định phải đi vào nếm thử đồ ăn trong nhà hàng của Trình Nguyên Hoa.

Hai người đứng lại thì thầm vài câu.

Lúc này, có người đi tới chào hỏi.

Đối phương cười đến rạng rỡ, khẩu âm mang theo chút giọng điệu nước ngoài nói: “Anh đẹp trai, người đẹp, các cậu là hai người đến sao?”

Cậu ta cười rất ôn hoà nên Hạ Gia Thịnh cũng gật đầu.

Sau đó bọn họ nhìn thấy ánh mắt đối phương sáng lên, giống như sói nhìn thấy cừu, không thể chờ đợi được mà nói: “Vậy các cậu có thể dẫn tôi cùng nhau đi vào ăn không? Các cậu cứ việc ăn còn tôi sẽ trả tiền, tôi chỉ cần canh Dưỡng sinh thôi.”

Lại có thêm hai người đi tới, bọn họ cũng không kịp chờ đợi nói: “Tôi, tôi, tôi, tôi cũng chỉ cần một nửa canh Dưỡng sinh thôi, phần còn lại các cậu tùy ý ăn, nhiều người hơn thì có thể gọi thêm nhiều món hơn, mấy người cũng sẽ không bị thiệt.”

“Mà thôi chỉ cần mấy người nguyện ý chia hai bát cho tôi thì muốn gọi món gì cũng được!”

Mặc dù những người này ăn mặc đơn giản nhưng quần áo trông không hề rẻ tiền.

Trình Kiều Vân từng nghiên cứu về hàng xa xỉ, vì vậy cô ta đương nhiên biết rằng chiếc đồng hồ đeo tay mà người đàn ông nói trước cũng rất có giá trị.

Họ…

Đây là có ý gì?

Hai người có chút lúng túng, Hạ Gia Thịnh còn đang suy nghĩ thì Trình Kiều Vân đã hỏi: “Tại sao phải nhờ người khác dẫn vào? Mấy người không thể tự mình đi vào ăn sao?”

Giọng nói vừa dứt thì hiện trường nhất thời im lặng.

0.14467 sec| 2388.648 kb