“Tôi chỉ biết đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực là do Hội trưởng Hiệp hội Mỹ thực tổ chức, ba năm tổ chức một lần, mỗi lần người tổ chức đều là những người thừa kế có tiếng tăm, loại này chắc là một quán ăn nhỏ... Bây giờ lừa gạt tinh vi đến vậy sao?”

“Tôi cười trước vì hành động đáng ngưỡng mộ này, đây rõ ràng là tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực trước, sau đó làm quảng cáo!”

“Ha ha, rõ ràng bạn trên mạng cũng là người ngu, sẽ đi ăn những quán ăn được giới thiệu mà giá một phần canh tận mười ngàn tệ sao?”

“Tìm cục công thương tố cáo đi, giá này đúng là không chính xác.”

“Tiền quảng cáo của một blogger là bao nhiêu? Hãy để cho tôi chia sẻ?”

“Tôi cũng thắc mắc quán ăn kia cũng muốn tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực sao? Hay bọn họ chỉ tuyên truyền giả dối làm trò cười.”

“Ha ha, tôi cũng muốn mở một quán ăn trực tuyến và bán thật nhiều món giá trên trời.”

Từ Tú Uyển và những người khác nghe xong rất tức giận, ngược lại Trình Nguyên Hoa đọc những lời đó rất bình tĩnh.

“Đây là sao vậy! Miệng toàn nói những lời lung tung xấu xa!” Từ Tú Uyển tức giận nói lầm bầm.

Lưu Toàn Phúc: “Những người này bị làm sao vậy, giá tiền của những thứ tốt có vấn đề gì sao? Bọn họ không nhìn thấy những người đó ngày nào cũng đợi trước cửa quán chúng ta để mua canh Dưỡng sinh sao! Nếu thật nó không tốt, tại sao lại có nhiều người đến mua như vậy?”

Dương Lâm: “Thật quá đáng!”

“Những người này chính là những kẻ lừa đảo trên mạng!” Lưu Toàn Bội cầm điện thoại di động lên và bắt đầu tranh cãi kịch liệt với mấy tên hắt nước bẩn trên mạng xã hội.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Uyển thấy những chuyện này, hai mắt bà ta mở to nhìn chiếc máy tính bảng đặt trên đùi Trình Nguyên Hoa lại trố mắt đứng nhìn: “Những người này... Sao lại nói nhảm như vậy?”

Dường như bà ta không hiểu tại sao những người này lại không tuân thủ pháp luật như vậy.

Sư Huyền trà trộn chui vào giới trải trí được một lúc, anh ta đọc đi đọc lại những lời bình luận kia, nhấp vào những tài khoản Weibo đó và cười giễu cợt: “Những người này thật vớ vẩn, bọn họ mắng chú Nam lấy tiền làm việc, nhưng thật chất chính bọn họ mới lấy tiền làm việc.”

“Là ai nói?” Lưu Toàn Phúc hỏi đến cùng.

Sư Huyền chậm rãi phun ra hai chữ: “Thủy quân.”

“Có người ở sau lưng hại sư phụ Nguyên Hoa?” Lưu Toàn Bội tay ngừng một lát, nói to giọng.

Trình Nguyên Hoa nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn: “Có người hại tôi chắc trong lòng thấy bất bình, còn nghĩ cách để hại chúng ta mất đi tư cách tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực.”

“Đây là do em gái họ của cô làm sao?” Sư Huyền hỏi.

Trịnh Uyển ở bên cạnh là người mới tới nên cũng hiếu kì nhỏ giọng hỏi em gái họ là ai.

Lưu Toàn Bội nói mấy câu đã nói rõ hết hành vi của Trình Kiều Vân, Trịnh Uyển càng thêm sững sờ.

Thế giới quá lớn, có rất nhiều điều kỳ lạ.

Đây là em gái họ bên phía cha sao?

So với kẻ thù cũng không khác lắm!

Trình Nguyên Hoa xem qua trang cá nhân của một số tài khoản share tin, trong này có rất nhiều tài khoản Weibo sành ăn, những người này đã gây không ít sự chú ý, trước mặt nhiều cư dân mạng không biết rõ chân tướng thì đúng là chứng thực có uy tín.

Vì vậy, Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Người gây rối lúc đầu có thể là Trình Kiều Vân, nhưng sau đó làm lớn chuyện đến hiện tại những người xấu xa khác mới càng đổ dầu vô lửa về chuyện đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, cô ta chưa đạt tới trình độ đó.”

Trong đầu Trình Nguyên Hoa đã có suy đoán, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Nhà hàng Trình Gia.

Đồng tử Trình Trường Đông kinh ngạc càng thêm mở to, trên mặt không thể tin nổi, giọng ông ta khẽ run: “Cái này… Cái này...”

Trình Kiều Vân nhìn tình hình trên inteet và lượt tìm kiếm thịnh hành trên trang web không sao giải thích được, cô ta cười rất vui vẻ: “Ha ha ha, không phải Trình Nguyên Hoa chỉ đắc tội với một mình con, mà còn đắc tội với rất nhiều người!”

0.09325 sec| 2392.68 kb