Làm sao có thể?
Trình Kiều Vân vô thức nhìn Hạ Gia Thịnh, người cũng đang nhìn Trình Nguyên Hoa với ánh mắt kinh ngạc.
“Chị họ! Tại sao chị lại để người em họ là em chờ ở ngoài cửa!” Trong lòng Trình Kiều Vân hồi hộp một chút, ngay lập tức lớn tiếng, khiến Hạ Gia Thịnh phải thu hồi ánh mắt.
Trình Nguyên Hoa chỉ liếc nhìn cô ta một cách thờ ơ, không có cảm xúc, sau đó chuyển sự chú ý sang Lưu Toàn Bội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cô không nhìn hai người họ một chút nào, như thể cô không nghe thấy tiếng gọi “Chị họ” của Trình Kiều Vân vậy.
Lưu Toàn Bội: “Cô gái này nói là em họ của sư phụ Nguyên Hoa...”
Nguyên Hoa thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Tôi không quen bọn họ.”
Cô chế giễu mà cười một tiếng ở trong lòng, hai người này thậm chí đã tìm đến cửa nhà cô, ban đầu đã nói đừng xuất hiện trước mặt cô nữa, nhưng dường như họ đã bỏ ngoài tai.
Khinh thường liếc hai người bọn họ một cái, Trình Nguyên Hoa nhẹ giọng nói với chú chó nhỏ ở dưới chân: “Hoàng Thượng, đi thôi, cẩn thận chút, đừng để bị người khác giẫm vào.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, theo khoảng cách càng ngày càng xa, âm thanh cũng càng ngày càng mơ hồ.
Bóng lưng mờ dần trong tầm nhìn.
Nhưng cái loại cảm giác nhàn nhã đó dường như vẫn còn hiện ra trước mắt.
“Trình Nguyên Hoa! Chị…” Trình Kiều Vân hét vào lưng Trình Nguyên Hoa, cố gắng ngăn cô lại.
Lúc này cô ta hoàn toàn điên rồi, trên đời này khó chịu nhất chính là… Kẻ địch coi thường mình.
Trình Kiều Vân đã tưởng tượng về tình huống họ gặp lại nhau vô số lần, nhưng cho dù có ảo tưởng kiểu gì đi chăng nữa thì cũng chưa bao giờ nghĩ tới đối phương sẽ có thái độ coi thường và điềm đạm rời đi đó.
Cô dựa vào cái gì?
Cô không phải là kẻ thất bại đã rời khỏi nhà họ Trình sao? Dựa vào cái gì mà có thể sống tốt như vậy?
“Kiều Vân! Đừng hét nữa!” Giọng nói của Hạ Gia Thịnh rất nghiêm khắc, hắn nhìn Trình Kiều Vân với vẻ thất vọng.
Trình Kiều Vân sửng sốt và ngay lập tức kìm nén cơn giận của mình.
Hạ Gia Thịnh cảm thấy những ánh mắt xung quanh tràn ngập sự khinh bỉ, hắn ước gì mình có thể biến mất ngay bây giờ, rõ ràng Trình Nguyên Hoa không nói gì về sự việc của hắn và Trình Kiều Vân nhưng hắn dường như vẫn có một loại cảm giác bị lột da.
Một khắc cũng không thể ở lại được nữa!
Hạ Gia Thịnh vừa đi, Trình Kiều Vân chỉ có thể lập tức đi theo: “Anh Gia Thịnh... Thật xin lỗi, vừa rồi là em quá tức giận, chị họ làm sao có thể giả vờ không biết chúng ta?”
Giọng nói cô ta nhẹ nhàng yểu điệu, mang theo chút uất ức, cũng đang cố gắng giải thích cho hành động mất bình tĩnh của mình vừa rồi.
Hạ Gia Thịnh mặt không biểu cảm, hơi cúi đầu không nhìn cô ta.
Một lúc sau hắn mới nói: “Nguyên Hoa đã nói không muốn chúng ta xuất hiện trước mặt cô ấy. Thái độ này của cô ấy... là vì chúng ta có lỗi với cô ấy.”
Ánh mắt của Trình Kiều Vân trợn to.
Hạ Gia Thịnh đã lên xe nhưng không khởi động xe.
… Hắn đang đợi Trình Kiều Vân lên xe.
Nhưng hắn không mở cửa xe cho Trình Kiều Vân như thường lệ.
Trình Kiều Vân cắn môi dưới, ước gì có thể giết chết Trình Nguyên Hoa cho khuất mắt.
Đều tại con yêu tinh đó!
Cô ta hít một hơi thật sâu, sau khi lên xe, cô ta cẩn thận nhìn Hạ Gia Thịnh mặt không biểu cảm đang lái xe ở bên cạnh.
Khi bọn họ đến, mục đích là vì muốn có một phong thư mời cho nhà hàng Trịnh Gia, cũng nhân tiện xem thử nơi tổ chức Đại hội thưởng thức lần này rốt cuộc là một nhà hàng như thế nào.
Nhưng khi biết đây là nhà hàng của Trình Nguyên Hoa, lại bị đối phương phớt lờ, hai người đều ngầm không nhắc đến thư mời, cũng không nhắc đến việc nhất định phải vào nếm thử.
Không khí giữa hai người... cũng trở nên xa lạ.
“Sư phụ Nguyên Hoa! Hai người hôm nay là ai vậy?” Lưu Toàn Bội với dáng vẻ hóng hớt không thể chờ đợi được mà hỏi.
Trình Nguyên Hoa xé thịt cá mềm đút cho Hoàng Thượng, lạnh nhạt trả lời: “Người lạ.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo