Nhà họ Diệp nhất thời bàng hoàng, bọn họ đã nhiều lần liên lạc với ông Vinh, nhưng hai nhà không có những chuyến thăm hỏi riêng, ông Vinh nói chung sẽ không đi thăm riêng người khác.
“Sao ông ta lại ở đây?” Giọng nói của ông cụ Diệp đầy kinh ngạc.
Mẹ Diệp đột nhiên đứng dậy nói: “Có lẽ có liên quan gì đó đến bà Vinh...”
Khi mời ông ta vào, miếng gạc trên đầu ông Vinh lộ rõ khiến họ hơi bất ngờ.
“Ông Vinh đây là...” Ông cụ Diệp ngạc nhiên hỏi.
Ông Vinh mỉm cười đáp: “Không sao đâu, tôi sơ ý nên bị thương, tôi mạn phép đến thăm, xin ngài thứ lỗi.”
Ông cụ Diệp lắc đầu, biết ông Vinh là người ngay thẳng nên đã trực tiếp hỏi ông ta tại sao lại đến đây.
Ông Vinh mím môi, khóe miệng hơi giật: “Tôi nghe nói cháu trai nhỏ Diệp của ngài có quan hệ với cô chủ Trình của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, tôi hy vọng cậu Diệp có thể giúp tôi chuyển lời đến cô Trình được chứ.”
Bọn họ nhất thời ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới ông ta đến tìm Trình Nguyên Hoa!
Giọng nói của Diệp Dư Chiêu rất bình tĩnh, anh nói với ông ta: “Ngài khách sáo quá, cứ gọi tôi là Dư Chiêu là được.”
Anh dừng lại một chút, giọng nói rất khách sáo, nhưng lại rất kiên quyết nói: “Tôi không biết tại sao ngài lại muốn tôi chuyển lời đến Nguyên Hoa, nhưng trước tiên tôi cần biết đó là nói về cái gì. Tôi không muốn lời nói của ngài làm cho cô ấy không vui, tôi sẽ kiên quyết bảo vệ cô ấy.”
Anh gọi “Nguyên Hoa” để biểu thị rằng mối quan hệ giữa hai người rất “thân thiết”, anh lại nói câu sau, rõ ràng là trực tiếp nói - nếu nó không tốt cho Trình Nguyên Hoa, thì đừng nói về nó.
Ông Vinh lập tức lắc đầu: “Không, tôi không cố ý làm tổn thương cô ấy, tôi... Tôi hy vọng cô ấy có thể giúp đỡ tôi chăm sóc vợ tôi nhiều hơn.”
Mấy người lại kinh ngạc thêm một lần nữa.
Diệp Dư Chiêu kinh ngạc nói: “Chăm sóc cho Vinh phu nhân sao?”
“Đúng vậy.” ông Vinh gật đầu và nói: “Vợ tôi bây giờ đang ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, tôi hy vọng cô Trình có thể giữ bà ấy ở đó để thư giãn thêm một thời gian. Đến thời gian đó tôi có thể trả tất cả chi phí cho cô ấy. Tôi chỉ hy vọng rằng cô Trình có thể chăm sóc bà ấy nhiều hơn chút.”
Trên thực tế nếu ông Vinh có thể tìm thấy số điện thoại của Trình Nguyên Hoa, ông ta có thể gọi trực tiếp mà không cần thông qua Diệp Dư Chiêu.
Nhưng anh vẫn lịch sự bắt đầu gửi tin nhắn từ phía Diệp Dư Chiêu, để xem bên kia có sẵn lòng liên lạc với ông ta hay không, suy cho cùng... Trịnh Uyển cũng đang ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
“Vinh phu nhân đang ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sao?” Mẹ Diệp ngạc nhiên.
Tại sao bà Vinh lại đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký?
Ông Vinh không nói nhiều, Diệp Dư Chiêu và những người khác cũng không đặt thêm câu hỏi nào nữa, họ chỉ đồng ý và đưa ông Vinh ra ngoài.
Chờ cho đến khi ông ta lên xe và rời đi.
Mẹ Diệp nhìn về hướng ông Vinh biến mất, khẽ thở dài: “Bà Vinh này còn thích đồ ăn ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký hơn cả tôi, bây giờ còn đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, còn không biết có thể ở chỗ cô Trình dược bao lâu, tôi cũng muốn ở lại hai ngày, ăn uống no nê rồi…”
Bà chưa kịp nói hết đã dừng lại.
Bởi vì... ánh mắt của những người khác nhìn bà rất rất lạ.
Mẹ Diệp lúng túng: “Sao vậy?”
Ông cụ Diệp nhìn bà rồi quay đi như thể không thể nhìn thẳng vào bà: “Tốt hơn là con nên ở nhà, cảm xúc của con không thích hợp để sống ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.”
Ông cụ Diệp nói xong bỏ đi.
Mẹ Diệp lại nhìn Diệp Dư Chiêu, Diệp Dư Chiêu nhún vai, trực tiếp lái xe đến ga ra rồi rời đi.
Ánh mắt của bà rốt cuộc dừng ở trên người Diệp Sâm: “Chồng?”
Diệp Sâm không nói gì, dẫn người vợ thỉnh thoảng ngốc nghếch của mình vào nhà.
Diệp Dư Chiêu vốn là chuyển lời cho Trình Nguyên Hoa, Trình Nguyên Hoa gật đầu: “Tôi biết rồi, anh giúp tôi gọi điện thoại cho ông Vinh, tôi nói với ông ta vài câu.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo