Sau đó, trong mắt cô lộ ra vẻ tò mò, cô vỗ cằm: “Chuyện giữa hai người này... Tôi thật sự rất tò mò...”

Nhưng cô biết, dù sao đó nhất định không phải là một câu chuyện hạnh phúc, dù sao...giữa họ còn có một đứa trẻ.

Diệp Dư Chiêu: “...”

“Chị Trịnh, chị tỉnh rồi à? Vậy tốt quá, ăn chút gì đó nhé!” Trình Nguyên Hoa cười vẫy tay, thái độ dễ gần.

Có vẻ như Trịnh Uyển không phải lần đầu tiên sống ở đây mà đã biết cô từ lâu.

“Em tên Lưu Toàn Phúc, là đồ đệ của chị Trình, chị Trịnh có thể gọi em nhóc béo.”

“Tôi tên Sư Huyền, cùng với cậu ấy làm việc ở đây.”

“Tên tôi là…”

Người trong cửa hàng lần lượt tự giới thiệu, thái độ rất tùy ý dễ dãi, bọn họ không biết thân phận của Trịnh Uyển, Trình Nguyên Hoa cũng không nhắc tới.

Người này nói rằng sau này cũng ở trong quán ăn, đồng thời là đối tác của bọn họ.

Thái độ đối xử với đối tác...

Ám chỉ Lưu Toàn Phúc và Sư Huyền!

Trịnh Uyển sau khi nghe xong sửng sốt mấy giây, rồi sau đó nở nụ cười: “Tôi tên Trịnh Uyển, có thể kêu tôi là chị Trịnh, chú thím kêu tôi là Uyển Uyển được rồi.”

Trình Nguyên Hoa ở một bên cắt bánh ngọt vừa nói: “Chị Trịnh tới đây ăn miếng bánh ngọt trước đi, đây là buổi trà chiều của chúng ta. Lát nữa chúng tôi làm cho cô bát mì tương đen, ăn được gì trước chị cứ ăn đi. Buổi trưa chị đang ngủ, vì vậy chúng tôi cũng không đợi chị, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Trịnh Uyển có chút ngượng ngùng: “Tôi ở lâu chỗ này không được hay cho lắm...”

“Có gì không được, tiếp theo chị Trịnh muốn đi đâu? Nếu không biết đi chỗ nào, ở tạm quán ăn của tôi đi, phụ giúp gọi thức ăn với phụ thu tiền, một mình bà ngoại tôi vừa gọi thức ăn vừa thu tiền có chút lộn xộn.” Trình Nguyên Hoa mang dĩa bánh ngọt đưa cho Trịnh Uyển một miếng.

Từ Tú Uyển nhất thời trợn mắt nhìn Trình Nguyên Hoa một cái: “Cháu đang chê bà làm không được việc!”

“Cháu chỉ muốn giúp bà giảm bớt công việc thôi.” Trình Nguyên Hoa nghịch ngợm nháy mắt một cái.

Từ Tú Uyển vừa cười, quả thật bà ngoại có chút không giúp được, nhưng mọi người đều rất bận bịu, bà ngoại làm cũng không được tốt lắm để người khác tới giúp đỡ, bà cụ tính sổ lại quá chậm cũng không giúp được.

“A?” Trịnh Uyển cầm bánh ngọt, có chút ngỡ ngàng.

Là giúp làm việc sao?

“Chị hỗ trợ gọi thức ăn và thu tiền, tôi lo chỗ ăn chỗ ở cho chị, nhưng sẽ không có tiền lương, việc của chị quá ít nhiều lắm cũng chỉ đủ ăn.” Trình Nguyên Hoa vừa ăn bánh ngọt, một bên nghiêm túc nói tiền lương với bà Vinh.

Trong quán ăn này trừ Trình Nguyên Hoa ra, người duy nhất biết thân phận của Trình Uyển là Diệp Dư Chiêu khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Cô gái này thật can đảm...

Không quan tâm người ta có ăn hay không, lại muốn người ta làm việc, lại còn nói đến tiền lương, còn không muốn trả tiền lương cho người ta...

Thật là...

Đáng yêu.

“Chị Trịnh, chị vừa ăn vừa suy nghĩ.” Lưu Toàn Bội nhìn đối phương chưa động đến miếng bánh trên tay vội thúc giục.

Trịnh Uyển mù mịt giơ tay lên, ăn miếng bánh trong miệng, rồi sau đó gật nhẹ đầu.

Dù sao bà ta cũng không có nơi nào để đi, ở lại nơi này được bao ăn bao ở, cùng lắm phụ ít công việc, thật ra nhìn xem bà ta vẫn được lợi, suy cho cùng... Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng không phải là tùy tiện.

Sau khi Trịnh Uyển gật đầu, những người khác lại xôn xao bàn tán nói tới nói lui, thỉnh thoảng nói với bà ta vài câu.

Bầu không khí vô cùng ấm áp.

Trịnh Uyển theo đó cũng thả lỏng một chút, nhưng mà ấm ức trong lòng chưa vơi bớt đi, bà ta ăn bánh ngọt trong miệng một cách thờ ơ.

Bên cạnh đó, Hoàng Thượng rối rít muốn ăn bánh ngọt.

Trình Nguyên Hoa chỉ cho chó con liếm ngón tay, cũng không cho nó ăn.

Mặt Hoàng Thượng đầy tuyệt vọng, ngồi chồm hổm dưới đất, lộ ra vẻ mặt “Nghi ngờ cuộc đời.”

Không lớn lên thật không được, cái gì cũng không thể ăn!

Rốt cuộc đến bao giờ mới lớn!

0.21222 sec| 2384.648 kb