Đêm hôm ấy, khi Lưu Cẩm Vinh đang nấu ăn, vợ ông ta lại may mắn có thể đi vào xem cả buổi đấu giá. Sau khi trở về, thấy bà xã nhà mình vẫn luôn nói về buổi đấu giá kia khiến ông cũng cảm thấy tò mò, thời khắc quan trọng nhất, một chiếc đồng hồ được gọi là di tác của một đại sư nổi tiếng nào đó được mang ra bán với giá trên trời, nhưng chiếc đồng hồ này nhanh chóng được ông cụ Diệp mua về, nghe đâu là muốn tặng cho cháu trai nhà mình để làm lễ vật tiếp nhận quyền hành.
Bà ta còn cầm ảnh chụp chiếc đồng hồ cho Lưu Cẩm Vinh xem, nói rằng Diệp Dư Chiêu đúng là danh xứng với thực, anh mang hơi thở của người trẻ tuổi, lại có bộ dáng đặc biệt đẹp trai, nếu nhà bọn họ có con gái, kiểu gì cô nhóc cũng thích, kể cả việc chỉ được nhìn thấy một lần.
Lưu Cẩm Vinh có sở thích đặc biệt với đồng hồ đeo tay, đại sư kia cả đời chỉ làm đồng hồ, nhưng số lượng thật sự quá ít, mỗi chiếc đều mang giá trên trời, di tác của ông ấy thì lại càng là tác phẩm xuất sắc nhất cả đời của đại sư.
Lúc ấy, Lưu Cẩm Vinh vừa nhìn đã có cảm tình với chiếc đồng hồ, nhưng đáng tiếc, chiếc đồng hồ kia lại thuộc về ông chủ mới của tập đoàn Quảng Diệp. Ông ta tuy thích nó nhưng lại không thể đi cướp của người kia được, vì vậy, chỉ đành nhớ thương chiếc đồng hồ đó.
Bây giờ, chiếc đồng hồ mà ông ta hằng nhớ thương lại đang đeo trên tay người đàn ông này.
Diệp Dư Chiêu đứng lên, không để ý tới người đàn ông bên cạnh, anh còn nhớ rõ người đàn ông này vừa mới mắng Trình Nguyên Hoa như thế nào. Anh chậm rãi đi về phía phòng bếp, chuẩn bị đi tìm đồ ăn.
Lưu Cẩm Vinh đứng lên, há miệng lại không biết nói cái gì, ông ta thật sự không nghĩ tới, người đàn ông đang ngồi một bên với bộ dạng đẹp mắt này, lại là ông chủ của tập đoàn Quảng Diệp!
Người đàn ông hoàn hảo như vậy sao lại xuất hiện ở đây?!
Lưu Cẩm Vinh còn muốn xác nhận, nhưng Diệp Dư Chiêu đã đi rồi, ông ta cũng cảm thấy không tiện khi lại theo sau người ta. Chỉ là có chút khó hiểu, vò đầu bứt tai suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không nghĩ ra tại sao Diệp Dư Chiêu lại ở chỗ này?
Kỳ thật, Lưu Cẩm Vinh chỉ là một đầu bếp nên ông ta không có liên hệ với loại ông chủ tư bản lớn như thế này, nhưng lại nhớ ra, vừa rồi mình... Hình như có chút ngông cuồng thì phải.
Nếu ông chủ Diệp này cùng Trình Nguyên Hoa có quan hệ gì, dựa vào việc mình ngông cuồng lại có thể nhìn mình không vừa mắt liền muốn xử lý mình, vậy, ông ta chỉ là làm đầu bếp, vậy thì một chút biện pháp chống đỡ cũng không có.
Lưu Cẩm Vinh cảm thấy có chút sốt ruột.
Lúc này, Sư Huyền bưng mấy con cá đã giết xong đi vào. Lưu Cẩm Vinh vội vàng giữ chặt Sư Huyền, ông ta hạ giọng hỏi: “Này nhóc, vị tiên sinh vừa mới ngồi ở đằng kia, chính là Diệp Dư Chiêu sao?”
Sư Huyền cúi đầu nhìn người đàn ông phát tướng trước mặt, Lưu Cẩm Vinh lúc này cau mày, ánh mắt còn mang theo không thể tin.
Sư Huyền khẽ xuy một tiếng: “Tôi dựa vào cái gì mà phải nói cho ông biết chứ?”
Người đàn ông này vừa rồi mới chỉ trích cô chủ của Trình Ký như vậy, anh ta cũng không muốn để ý đến.
Trình Nguyên Hoa là để ông ta chỉ trích sao? Nếu không phải nể mặt Lưu béo, anh ta bây giờ còn muốn mắng cho người này một trận, mắng ông ta hoài nghi nhân sinh.
“Tên nhóc này…” tật xấu tự đại của Lưu Cẩm Vinh lại tái phát, trừng mắt nhìn Sư Huyền.
Nhưng mà...
Trừng trừng mắt, càng trừng, ông ta lại cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này cũng có chút quen mắt.
Không đúng, không phải có chút, là tương đối quen mắt.
Sư Huyền giãy khỏi bàn tay của ông ta, cũng đi về phía phòng bếp.
Lưu Cẩm Vinh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trừng to mắt, thanh âm kích động đến có chút bén nhọn: “Sư Huyền?!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo