May mắn là ngay trước khi làm bữa tối, cô ấy đã mua thêm hai món ăn đắt tiền trong hệ thống và tiêu gần hết tài sản của mình.
Khi ngày thứ 60 đến, cô sẽ chỉ còn lại một ít tài sản để khấu trừ, nhưng điện giật thì..
Ôi chao, bị giật thì bị giật vậy.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu, không nghĩ tới Sư Huyền nữa xoay người đi vào bếp, tiếp tục nấu cơm cho khách.
Sư Huyền nhìn bát canh cá trước mặt với ánh mắt phức tạp.
Phần ăn của bát canh cá này là số lượng của một suất canh cá, Trình Nguyên Hoa có lẽ đã chuyển phần của một bàn nào đó cho anh ta.
Anh ta cầm bát súp cá, ngay lập tức đã ngửi thấy một mùi hương thơm nồng.
Sau đó, anh ta chậm rãi được đưa bát canh cá lên miệng, hít hai hơi rồi hớp một ngụm.
Mùi thơm nồng đậm lập tức lấp đầy vị giác, tuy rằng con cá trong món canh cá này là của ông Lý, nhưng là do Sư Huyền tự tay câu lên từ dưới ao và tự tay giết thịt.
Mùi thơm nồng nàn nóng bỏng này đã xua đi hơi lạnh trong ao cá lúc nãy.
Sự lạnh lẽo bao trùm cả người anh ta đã được một ngụm canh cá, một ngụm canh cá mà anh ta câu, giết thịt và Trình Nguyên Hoa hầm xua đi hết.
Những gì còn sót lại là hơi ấm.
Hơi ấm này đủ để anh ta xua đi cái lạnh trước đó và có đủ dũng khí để đối mặt với cái rét trong tương lai.
Những phản bội, tổn thương và nhơ nhớp mà anh ta gặp phải vẫn luôn ở đó. Nhưng trong những năm tháng rộng lớn, anh ta cũng đã có được sự ấm áp và hạnh phúc trên đường đi.
Những người nói lời hay ý đẹp với anh ta chưa chắc đã thật sự tốt với anh ta, còn người không ngừng càm ràm bên tai anh ta, bắt anh ta phải làm việc chưa chắc đã là người đối xử tệ với anh ta.
Người tốt và kẻ xấu vốn dĩ đã là hai phần không thể phân biệt và không thể tách rời của thế giới.
Không cần phải mù quáng vì những tổn thương trong quá khứ và đánh mất can đảm đối mặt với tương lai.
Con đường phía trước còn dài đằng đẵng, năm tháng rộng thênh thang, đầy ắp những ấm áp đáng mong chờ.
[Đing! Nhiệm vụ trung cấp 1: Liệu pháp ăn kiêng cho chứng trầm cảm của diễn viên đã hoàn thành. Phần thưởng [Canh Dưỡng Sinh] đã được phân phát!]
Trình Nguyên Hoa vừa mới bước vào phòng bếp: “???”
Cô hơi sững sờ, vô thức quay đầu lại.
Cách đó không xa, ảnh đế đang ngồi ở chỗ kia uống canh cá, nhìn kỹ thì thấy trên mặt anh ta đã giàn giụa nước mắt.
Thấy Trình Nguyên Hoa nhìn sang, Sư Huyền ngẩng đầu chậm rãi nở nụ cười, trời quang mây tạnh.
Trình Nguyên Hoa: “!!!”
Phản ứng đầu tiên của cô là - Ôi chúa ơi!!! Lấy được công thức nấu canh Dưỡng sinh rồi!
Không ngờ cô thực sự đã lấy được công thức làm món canh Dưỡng sinh!
Há há há! Phát tài rồi!
Thỏa mãn rồi!
Quá hạnh phúc!
Não cô ngay lập tức nhảy số, trong lòng liền nghĩ.
CMN!
Vậy mà ảnh đế lại được một bát canh cá chữa khỏi sao?!
Canh cá!!!
Vốn dĩ không phải mỹ thực trong hệ thống mua sắm của Trình Nguyên Hoa, là súp đặc làm từ thịt heo xé sợi hương cá còn dư lại ra đấy!
Vì nhiệm vụ cô đã làm rất nhiều đồ ăn ngon, còn tốn không ít tiền bạc để mua hai loại đồ ngọt, kết quả cuối cùng thứ có tác dụng vậy mà lại là canh cá sao???
Tiếp đó nữa, Trình Nguyên Hoa nhìn nụ cười của Sư Huyền, cứng nhắc nghĩ đến…
CMN, tiền cô bỏ ra ban nãy, đều vô ích rồi sao!
Vô! Ích! Cả! Rồi!
Trình Nguyên Hoa: “...” Không được khóc, phải kiên cường lên.
Nhưng mà… Kiên cường không có nổi a!
Bà đây muốn bán canh Dưỡng sinh với giá trên trời!!!
Bệnh trầm cảm của ảnh đế đã được chữa khỏi rồi, mặc dù có chút hoang đường, thế nhưng lúc bê bát canh cá uống thật sự đã khỏi rồi.
Vừa khóc vừa cười, từng ngụm một uống cạn cả bát canh cá thì không còn giống như trước đây nữa.
Tuy dáng vẻ vẫn giống như trước đây nhưng ánh mắt đã thay đổi, trước đây là vô thần, ngờ nghệch, bây giờ thì đã có sức sống nên có, giống như là thoát thay đổi cốt giành được cuộc sống mới vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo