Lưu Toàn Phúc nghe thế liền cứng cổ, mặt đỏ lên: “Cha! Con ở chỗ này làm việc tầm 20 năm liền trở về, có phải không về đâu, hơn nữa, cha khi đó cũng mới hơn sáu mươi tuổi, đấy cũng chính là thời điểm mà sự nghiệp của một đầu bếp lên đến đỉnh cao, con khi đó mới trở về không được sao?”

“Không được! Cậu học được gì ở đây? Một tiểu nha đầu, trên tay cùng lắm cũng có một vài vết chai thôi, cậu…”

“Được rồi!” Trình Nguyên Hoa đột nhiên hét lên, cô bình thường không thể nào hét to nên chỉ nói nhẹ nhàng, vậy nên một tiếng hét này của cô đem tất cả mọi người dọa đến ngây người, quán ăn nhất thời được an tĩnh trở lại.

Trình Nguyên Hoa nặng nề thở ra một hơi, trừng mắt nhìn hai người kia: “Hai người thật đúng là lợi hại, ở chỗ tôi nói muốn đánh nhau liền đánh nhau! Có chuyện gì không thể từ từ nói sao?”

Lưu Cẩm Vinh nghe thế cũng chỉ hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi nhất định phải mang nó về.”

“Con không về!” Lưu Toàn Phúc lập tức trả lời.

Lời nói này khiến cơn tức giận đến Lưu Cẩm Vinh lên đến đỉnh điểm, cả khuôn mặt ông ta đều đỏ, lại giơ giày lên chuẩn bị đánh người.

Trình Nguyên Hoa trừng mắt nhìn Lưu Toàn Phúc trước: “Cậu bây giờ câm miệng cho tôi!”

Lưu Toàn Phúc rụt cổ một cái, thành thật ngồi xổm một góc trên mặt đất, giống như một con chim cút. Tầm mắt Trình Nguyên Hoa lại nhìn về phía Lưu Cẩm Vinh: “Tôi nể mặt Toàn Phúc nên mới giữ im lặng, vẫn luôn dễ dàng tha thứ cho những gì ông phát ngôn ra, vừa nãy ông xem ông nói cái gì, người không quen biết? Tiểu nha đầu? Có mấy vết chai thôi? Ông còn nhận mình là đầu bếp nổi tiếng về ẩm thực Giang Tô, vậy mà bây giờ, tôi cảm thấy ông không có một chút tố chất của người đầu bếp!”

“Cô nói ai không có tố chất?!”

“Ông đấy!”

Lưu Cẩm Vinh lớn giọng, Trình Nguyên Hoa cũng không chịu thua, nói còn lớn hơn: “Chỉ có ông mới không có tố chất! Con trai ông quả thật không phải xá xíu, nhưng cũng chính là bởi vì cậu ấy không phải xá xíu, cho nên mới có ý nghĩ của mình, không muốn mình bị ông nhào nặn, không muốn bị ông ép theo khuôn khổ! Nếu ông muốn được hưởng cảm giác nghe lời, vậy ông đi mà mua hai khối xá xíu nhá! Tôi đảm bảo hai miếng thịt đấy sẽ không bao giờ cãi lời ông, thậm chí còn mặc cho ông nhào nặn.”

“Ha ha!” Mấy người Diệp Dư Chiêu nhịn không được, bật cười.

“Ép? Đó là vì tôi là cha nó, tôi tốt cho nó thôi!” Lưu Cẩm Vinh tức giận đến thở hổn hển, giơ tay chỉ Trình Nguyên Hoa.

Thanh âm Trình Nguyên Hoa hạ thấp một chút, hơi có chút bất đắc dĩ: “Vậy ông biết con trai mình thích cái, không thích cái gì không? Con trai ông không phải không có khả năng suy nghĩ, Lưu Toàn Phúc muốn ở lại đây bởi vì nơi này có thứ mà bản thân cậu ấy lưu luyến. Nếu cậu ấy muốn rời đi, tôi khẳng định sẽ không ngăn cản, nhưng bây giờ cậu ấy cảm thấy không muốn rời đi, vậy thì tôi liền đắc tội với ông vậy, tôi không thể để cho ông mang nhân viên của tôi đi!”

“Cô không cho phép? Dựa vào cái gì? Tôi là cha của nó!”

“Tôi đây là sư phụ của Toàn Phúc, một ngày làm thầy cả đời làm cha, ông là cha của cậu ấy, tôi dù là thiếu nữ thì cũng vẫn có thể làm cha người khác được, ông có tư cách quản Toàn Phúc, tôi cũng có tư cách đấy!” Trình Nguyên Hoa hất cằm.

Cha?

Chỉ là một tiểu nha đầu mới bao tuổi mà lại dám nói mình cũng có thể làm cha của Lưu Toàn Phúc?! Đã thế, cô lại dám nói như kiểu cô với ông ta ngang hàng nữa chứ!

Điều này trực tiếp làm Lưu Cẩm Vinh tức giận đến nói không ra lời, ngón tay run rẩy chỉ Trình Nguyên Hoa, nghẹn lời, trong lúc nhất thời phun không ra một chữ.

Trình Nguyên Hoa khẽ nâng cằm, tầm mắt nhìn về phía Lưu Toàn Phúc: “Lưu béo, đi, chúng ta đi nấu ăn, đi làm món ăn Giang Tô.”

Đôi mắt của Lưu Toàn Phúc sáng lên khi nghe được câu nói ấy: “Vâng! Sư phụ!”

0.10505 sec| 2393.414 kb