“Hừ, khẩu khí thật lớn!”
Đột nhiên, một thanh âm vang lên ở cửa. Đó cũng là một người có thân hình khá mập mạp, nhưng là một người trung niên mập mạp, vẻ mặt ông ta khiến cho người nói chuyện ít nhiều đều cảm thấy sự nghiêm túc quẩn quanh, biểu tình bây giờ phi thường khó coi, tầm mắt nhìn Trình Nguyên Hoa lại tràn ngập miệt thị.
Người này sao lại vào đây? Hơn nữa thái độ này... Giống như là không bới móc thì không chịu được? Lúc này cũng không phải là thời gian ăn cơm, cửa treo bảng hiệu, không tiếp đãi khách nhân.
Trình Nguyên Hoa: “Xin hỏi, ông là?”
Người đàn ông trung niên kia còn chưa nói gì, Lưu Toàn Phúc đột nhiên ủ rũ gọi một tiếng.
“Cha...”
Cha?? Người này vậy mà lại là cha của Lưu Toàn Phúc?!
Nghe được tiếng cha từ miệng của Lưu Toàn Phúc, Lưu Cẩm Vinh hừ lạnh một tiếng: “Cậu còn biết tôi là cha cậu cơ đấy, tôi đây còn đang cho rằng cậu đã quên mình là được ai sinh ai dưỡng rồi.”
“Cha...” Lưu Toàn Phúc mang vẻ mặt cầu xin.
Lưu Cẩm Vinh lạnh lùng nhìn cậu, thanh âm mang theo nghiêm khắc: “Thu thập đồ đạc, theo tôi trở về, tôi nuôi cậu lớn như vậy, cũng không phải là vì để cho cậu đến đây làm nhân viên phục vụ chạy bàn!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ nhà hàng đều được bao trùm bởi khoảng không yên tĩnh. Người cha này của Lưu Toàn Phúc nói chuyện với mấy người bọn họ quả thật có chút không khách khí, mấy người có mặt trong lúc nhất thời đều cảm thấy có chút tức giận, nhưng người ta là cha của Lưu Toàn Phúc, bọn họ dù sao cũng chỉ là người ngoài, cùng lắm thì có thân với cậu một chút thôi, nói cái gì bây giờ cũng cảm thấy không tiện.
Trình Nguyên Hoa thì bình tĩnh hơn, cô híp mắt ngồi xuống quan sát, cẩn thận đánh giá người đàn ông tên Lưu Cẩm Vinh kia. Người đàn ông này cũng có thân hình mập mạp như Lưu Toàn Phúc, làn da được cái tương đối trắng, mắt tuy không lớn nhưng lại rất có thần.
Tuy rằng ông ta lớn lên có chút phát tướng, nhưng theo như cô quan sát, thịt trên cơ thể của người này cũng khá rắn chắc, không phải tất cả đều là thịt mỡ, động tác cổ tay thoạt nhìn qua rất có lực, cánh tay trên tương đối thô cứng, đây hẳn là do hàng năm luyện tập chăm chỉ mà ra.
Đây là một vị lão đầu bếp lợi hại, bộ dạng rất giàu có, rất giống Lưu Toàn Phúc, nhưng ánh mắt Lưu Toàn Phúc ngây thơ, thoạt nhìn qua rất là đáng yêu. Lưu Cẩm Vinh lại nghiêm mặt, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt mang theo miệt thị, làm cho người ta rất muốn... Đánh ông ta.
“Cha, cha nói cái gì vậy, con ở đây sống rất tốt, sư phụ đối với con cũng rất tốt! Con không muốn về đâu.” Lưu Toàn Phúc chạy chậm qua, kéo Lưu Cẩm Vinh lại gần rồi ấn ông ta ngồi ở ghế.
Lưu Cẩm Vinh cũng thuận thế ngồi xuống, tầm mắt quét qua Trình Nguyên Hoa, dừng lại trên tay cô một lát, rồi sau đó khinh miệt hừ lạnh: “Con dù sao cũng là con ta, còn là truyền nhân của ẩm thực Giang Tô ở nhà họ Lưu chúng ta, sao có thể ở bên ngoài bái một người không quen biết gì làm sư phụ chứ!”
Người không quen biết?
Lúc này, những người khác có mặt cũng nhịn không được, Diệp Dư Chiêu mở miệng trước: “Hửm, chẳng biết ở đâu lòi ra một người không quen biết lại đến giương oai trên địa bàn của người khác?”
Hai người Từ Tú Uyển và Dương Lâm cũng bắt đầu oán hận, một số người khác đều mang sắc mặt khó coi, Lưu Cẩm Vinh mắng Lưu Toàn Phúc như thế nào không thành vấn đề, dù sao thì đó cũng là con trai của ông ta, nhưng ông ta ngàn vạn lần không được mắng Trình Nguyên Hoa.
Đây là đạo lý gì!
Lúc trước Lưu Toàn Phúc nói là mình nhất định phải ở đây học tập, hiện tại cha cậu lại chạy tới mắng Trình Nguyên Hoa một trận, điều này có đạo lý sao?
Lưu Cẩm Vinh hiển nhiên ở quê nhà mình có địa vị rất cao, mấy năm nay ông ta luôn là người đi bắt nạt người khác, lời nói rất có trọng lượng, vậy mà bây giờ lại bị một đám người ở đây mặt nặng mày nhẹ chỉ trích, ông ta đương nhiên sẽ cảm thấy không vui.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo