Hôm nay có món ăn mới, là món ăn nổi tiếng Hoài Dương - thịt cua viên đầu sư tử hầm, mà cô vừa mới nhờ Diệp Dư Chiêu giúp mua một ít nguyên liệu và dược liệu, có thể thấy được còn có món ăn mới......
Nghĩ đến liền hạnh phúc.
Những người làm của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký lén nuốt nuốt nước miếng, bước chân nhẹ nhàng, đối với món ăn mới tràn ngập chờ mong, nên bọn họ không ai để ý tới thái độ khác người của Lưu Cẩm Vinh.
Lưu Cẩm Vinh mới ngồi được một chốc lát đã có chút không kiên nhẫn, ông ta muốn tìm người nói chuyện, lại muốn hỏi một chút về nhóc béo nhà mình trong khoảng thời gian này làm việc như thế nào.
Thậm chí, ông ta còn muốn nói chuyện của mình, muốn ba hoa một chút về thân phận của bản thân - truyền nhân của Ẩm thực Giang Tô chính thống, tuyệt đối không phải loại như bên ngoài kia, hay là chuyên đi học lỏm như chủ của cái tiệm này, chính thống và đạo là hai thứ đối lập, căn bản không thể so sánh được!
Lưu Cẩm Vinh muốn tìm cảm giác tồn tại của mình ở tiệm nhưng đáng tiếc, không ai quan tâm ông ta, cũng không cho ông ta cơ hội tìm cảm giác tồn tại ấy.
Lưu Cẩm Vinh một mình uống ba chén nước, rốt cục cũng không nhịn được.
Ông ta chuyển tầm mắt sang Diệp Dư Chiêu cũng đang ngồi ở bên cạnh chờ món ăn mới như những người khác, người đàn ông này lớn lên có ngoại hình ưa nhìn, khuôn mặt không chê được, trong anh giống như khách hàng đến ăn cơm. Hiển nhiên, người này có quan hệ tốt với chủ quán, hơn nữa toàn bộ cửa hàng chỉ có người này bây giờ là nhàn rỗi.
“Uy, cậu tên là gì?” Lưu Cẩm Vinh ho khan một tiếng, chủ động đáp lời.
Diệp Dư Chiêu ngước mắt lên, chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, sau đó liền mặc kệ, không để ý đến người mới hỏi mình.
Lưu Cẩm Vinh trừng to mắt, người này vậy mà lại không để ý tới ông ta?!
Người này có biết ông ta là ai không?!
Lưu Cẩm Vinh tức giận muốn nói gì đó, tầm mắt lại lơ đãng liếc qua cổ tay đối phương, cứng đờ. Giống như là trong nháy mắt liền đem hô hấp ngăn lại, đại não trở nên trống rỗng, ánh mắt trừng dần một lớn, gân xanh trên trán nhảy lên.
Một hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng tìm lại được hai phần lý trí, ánh mắt mang theo vẻ không thể tin quan sát Diệp Dư Chiêu, giọng nói mang theo vẻ thăm dò: “Ngài là.... Ông chủ Diệp của tập đoàn Quảng Diệp?”
Lưu Cẩm Vinh mặc dù là người Tô Châu, nhưng cũng biết đến tập đoàn Quảng Diệp, sản nghiệp của tập đoàn này khá rộng, đặt ở nơi của bọn họ cũng rất nhiều. Nhân viên quản lý chi nhánh ở địa phương đều có chút thân phận, chứ đừng nói đến người của tập đoàn này.
Đây thật sự là tổng giám đốc Diệp Dư Chiêu?
Đồng tử Lưu Cẩm Vinh co rụt lại, ánh mắt mang theo vài phần không thể tin. Muốn nói ông ta làm sao biết Diệp Dư Chiêu, vẫn là bởi vì mấy năm trước, ông cụ Diệp, người đang đứng đầu tập đoàn Quảng Diệp quyết định lui về phía sau màn, đem tập đoàn Quảng Diệp giao cho cháu trai mình quản lý.
Cháu trai ông cụ tuy tuổi không lớn nhưng lại có thể khiến cho tất cả những cán bộ nòng cốt của tập đoàn Quảng Diệp đều đồng ý với quyết định của ông Diệp.
Vợ của Lưu Cẩm Vinh nhắc đến người này rất nhiều lần, nói người ta mới là thanh niên mà đã đứng đầu một tập đoàn lớn như vậy rồi, vừa có nhan sắc vừa có tài năng, nếu Lưu Toàn Phúc có thể có một phần thành tựu bằng người kia thôi cũng có thể khiến bà ta cảm thấy tự hào.
Lúc ấy, Lưu Cẩm Vinh còn cười nhạo ý nghĩ kỳ lạ của vợ ông, ông ta có yêu Lưu Toàn Phúc hơn nữa, cũng biết con trai nhà mình không thể so sánh với Diệp Dư Chiêu.
Cũng chính vào năm đó, Diệp Dư Chiêu được mời tham gia một hội nghị đấu giá, đó là cuộc đấu giá nổi tiếng trong nước lẫn ngoài nước, mà ông ta... Là một trong những đầu bếp vinh dự được mời đến cuộc đấu giá đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo