“Này, ảnh đế.” Trong giọng nói của chú Nam mang theo sự hiếu kỳ hỏi: “Cậu đã khỏi rồi ư?”

Sư Huyền nhìn ông ấy, khóe môi hơi hơi động đậy: “Chú đoán thử xem.”

Chú Nam: “... Xảo trá.”

“Vậy sau này anh sẽ như nào? Cứ mãi ở đây giết cá thôi sao?” Lưu Toàn Phúc cũng không nhịn được lên tiếng hỏi.

Cậu nhìn ngang nhìn dọc cũng không cảm thấy Sư Huyền có vẻ là người giết cá ở đây, mặc dù anh ta đã lui sau màn được một năm thế nhưng sức ảnh hưởng không hề kém đi chút nào, mỗi ngày đều có lượng người đông đảo tìm kiếm Sư Huyền ở trên mạng.

Trước đây bởi vì bệnh nên anh ta không thể xuất hiện trước người khác, nhưng một ảnh đế nổi tiếng như thế đã khỏi hẳn bệnh, chẳng lẽ vẫn muốn tiếp tục ở đây giết cá hay sao?

Ánh mắt Lưu Toàn Phúc mang theo sự nghi hoặc.

Sư Huyền lắc lắc đầu: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong, cứ từ từ thôi.”

Thực sự anh ta vẫn không lo lắng, cuộc sống ở đấy thực sự rất tốt, không có chút khó chịu nào cả, có loại yên tĩnh thong dong không nói lên lời.

Bên cạnh bàn, Diệp Dư Chiêu ngồi ở bên đó bưng bát canh cá, đang chầm chậm uống.

Đợi đến khi cả bát được uống cạn, anh mới hơi nhíu mày, cảm thán một cậu: “Hình như không có cảm giác đặc biệt gì hết...”

“Ha ha!” Trình Nguyên Hoa vừa từ nhà bếp đi ra bật cười: “Tình trạng của anh và Sư Huyền không giống nhau, lại nói nếu như canh cá này thật sự có thể chữa được bệnh trầm cảm vậy thì sao lúc trước anh ấy vẫn không khỏi?”

Lúc trước khi Sư Huyền chưa khỏi anh ta cũng uống không ít canh cá, nhưng khi đó không có tác dụng gì, bây giờ... ai mà ngờ được anh ta đang uống lại khỏi được luôn chứ!

Lưu Toàn Phúc vô cùng tò mò, vò đầu bứt tai, thế nhưng Sư Huyền lại không nói, cậu chỉ có thể đổi sang cách hỏi khác: “Sư Huyền, khi anh uống canh cá thì có cảm giác gì?:

“Rất ngon, ấm áp.” Sư Huyền trả lời cậu.

Lưu Toàn Phúc: “...” Ai không biết ngon với ấm áp cơ chứ.

Sư Huyền nhịn không được mà nhếch khóe môi tạo thành độ cong, nhướn nhướn mày: “Mọi người đừng suy nghĩ nữa, cho dù nghĩ thế nào cũng không ra đâu.”

Nói xong, anh ta đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh đi đâu đây?” Trình Nguyên Hoa hỏi.

Sư Huyền xua xua tay: “Câu cá!”

Trình Nguyên Hoa: “...” Anh ta vẫn thật sự yêu thích câu cá với giết cá mà.

Bên cạnh hồ cá, ông Lý đang nhổ cỏ, Sư Huyền đến ngồi xổm bên cạnh nhìn xem, cũng không ngại bẩn mà nhổ rễ cỏ ở bên cạnh hồ cá, ngậm vào miệng.

Ông Lý vừa nhổ cỏ, vừa lải nhải nói với điện thoại của mình.

Điện thoại của ông ấy vẫn không mở được, sau đó ông đành phải cầm đi sửa, kết quả cần có ba mươi đồng mới sửa được nên ông Lý không đồng ý

“Điện thoại của tôi mất tròn một trăm đồng mới mua được, làm gì mà cần tốn ba mươi đi sửa chứ? Có đáng bao nhiêu đâu cơ chứ, cái tay sửa điện thoại kia thật không tốt lành gì!”

Ông ấy kêu than xong lại bật cười: “May mà tôi không có sửa, quay về hong khô một ngày, cậu xem, không lâu đã ổn rồi đó sao? Tín hiệu còn tốt hơn so với trước đây, có thể nhận được điện thoại nữa.”

Người già ở độ tuổi này yêu cầu đối với điện thoại cũng chỉ có nhận và gọi điện thoại mà thôi.

Sư Huyền mãi không nói chuyện, nghiêm túc lắng nghe ông Lý nói chuyện, thỉnh thoảng phụ họa một tiếng.

Đợi đến khi ông Lý nói đủ rồi, anh ta mới bất ngờ nói: “Ông này, con trai với con dâu của ông không hiếu thuận, mà cha cháu cũng không ra dáng với cháu nên sau này ông già rồi cháu nuôi ông nhé.”

Ông Lý sững người, bàn tay đang nhổ cỏ cũng dừng lại.

Ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía Sư Huyền, trong mắt ánh lên vẻ không tưởng tượng được, tiếp đó nheo mắt cười: “Nhóc con nhà cháu đừng kể chuyện cười, một mình tôi sống cũng rất tốt, cháu cứ yên ổn trải qua cuộc sống của mình đi.”

“Cháu nói thật mà ông, sau này ông già rồi cháu sẽ nuôi ông.” Sư Huyền nhìn thì có vẻ giống như đang tỏ ra thờ ơ thế nhưng ánh mắt lại toát ra sự nghiêm túc vô cùng.

1.13073 sec| 2382.219 kb