Cửa Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng thường xuyên có người đến hỏi có thể vào trong ăn không, thêm tiền, mua mang về, các cách khác nhau bọn họ đều đưa ra, nhưng Trình Nguyên Hoa từ chối hết.

Trình Nguyên Hoa không quan tâm đến cái này, cô chỉ quan tâm đến việc làm đồ ăn cho người đã đặt chỗ là được.

Trưa hôm đó, sảnh cũng ngồi đầy người, Trình Nguyên Hoa bận rộn trong bếp làm món ăn, vừa mới làm xong còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, thím Châu đã hoảng hốt đi vào.

“Sao thế?” Trình Nguyên Hoa cau mày.

Giọng nói của thím Châu có sự hoảng hốt: “Bên ngoài, bên ngoài có người kêu đau bụng, đã đau đến mức ngất đi.”

Trình Nguyên Hoa ngây ra sau đó bỏ đồ xuống vội vàng đi ra.

Ăn xong cơm liền đau đến mức ngất đi…

Không thể không nói việc này rất mẫn cảm.

Hơn nữa người mở quán ăn ít nhiều đều sẽ gặp phải chuyện như vậy.

Lúc Trình Nguyên Hoa đi ra, tất cả mọi người đang lo lắng nhìn người đó, còn có người cầm điện thoại quay.

Người ngất đi đó tuổi không lớn, khoảng hơn hai mươi. Cha mẹ và cậu ta cùng đến ăn, lúc này mẹ cậu ta vừa khóc vừa mắng: “Trong đồ ăn nhà mấy người bỏ thứ gì? Con trai tôi ăn xong đồ ăn nhà mấy người sao lại đau bụng? Táng tận lương tâm thêm thứ gì vào sẽ phải gặp báo ứng.”

Trình Nguyên Hoa còn chưa nói gì, Lưu Toàn Phúc đã nhảy ra trước: “Cô ăn nói linh tinh cái gì đấy, đồ ăn nhà chúng tôi vô cùng sạch sẽ, cô nhìn xem người khác ăn xong có vấn đề gì không?”

Câu trả lời này rất thẳng thắn trực tiếp, cũng là khiến người ta ngậm miệng luôn.

...

Lưu Toàn Phúc nói như vậy, người phụ nữ đó không biết phải phản bác như nào.

“Mấy người nhanh chóng đưa cậu ta đến bệnh viện đi, chỗ này quá xa xôi, đợi 120 chắc chắn sẽ rất lâu.” Ở bên cạnh, những người khác ồn ào nêu ý kiến.

“Đúng vậy, bây giờ cứu chữa là quan trọng nhất.”

“Mau đưa đi đi, có gì sau này lại nói.”

Lưu Toàn Phúc thấy bọn họ vẫn còn đứng trong sảnh, căm giận nói: “Mấy người rốt cuộc muốn ăn vạ hay gì? Còn không mau đưa con đi bệnh viện đi lại còn cứ ở đây bới móc.”

“Chúng tôi đang đợi xe cứu thương, người lái xe đến là con trai tôi, bây giờ nó ngất rồi, chúng tôi phải đi như nào? Chủ quán đâu? Bảo chủ quán đưa con trai tôi đến bệnh viện.” Người phụ nữ đó chỉ vào Lưu Toàn Phúc, giọng rất to, chỉ hận không thể khiến tất cả mọi người chú ý đến bọn họ.

Trình Nguyên Hoa đang định nói chuyện thì lúc này đột nhiên có không ít đồng chí cảnh sát đi vào.

Người ở trong sảnh đồng loạt ngây ra, cho dù trên bàn là đồ ăn vô cùng hấp dẫn với bọn họ, nhưng họ đều bỏ đũa xuống nhìn về phía cảnh sát.

Vừa rồi…không phải chưa báo cảnh sát sao?

Những đồng chí cảnh sát vừa đi vào cũng không ngờ rằng bên trong lại hỗn loạn như vậy, thậm chí còn có người đã ngất.

“Có chuyện gì?” Đồng chí cảnh sát dẫn đầu lập tức hỏi, mày cau chặt, ánh mắt sắc bén.

Mẹ của người con trai đã ngất lập tức nói: “Con trai tôi ăn đồ ăn ở đây, đau bụng đến mức ngất đi, con trai tôi bình thường rất khỏe mạnh, đồ ở đây chắc chắn có vấn đề.”

Đồng chí cảnh sát càng cau chặt mày hơn: “Đưa người đến bệnh viện trước, hai người giúp đỡ đưa đến bệnh viện, sau đó đợi lấy kết quả xem có vấn đề gì không.”

“Rõ.” Hai đồng chí cảnh sát đi cuối cùng lập tức đi ra cõng người đã ngất lên rồi đi.

Vợ chồng hai người nhìn nhau xong thì đi theo.

Chỉ là người phụ nữ lúc đi vẫn còn hét lớn: “Đồ của quán các cô có vấn đề, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”

Mấy người Lưu Toàn Phúc vô cùng tức giận, những khách khác nhìn nhau không ai động đũa nữa.

Hai đồng chí cảnh sát đã đi, nhưng trong quán vẫn còn ba đồng chí.

Hơn nữa, bọn họ rõ ràng không phải đến vì người thanh niên vừa rồi.

“Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có vấn đề gì không?” Trình Nguyên Hoa là chủ quán, đương nhiên cô phải chủ động hỏi.

Đồng chí cảnh sát dẫn đầu vẻ mặt nghiêm túc.

0.09960 sec| 2397.016 kb