Vẻ mặt của Diệp Dư Chiêu vẫn không thay đổi, anh bình tĩnh đáp: “Vậy tối qua hai người nửa đêm trộm ăn bánh ngọt cháu mang về thì sao?”

Ông cụ Diệp: “...”

Ông Diệp: “...”

Bà Diệp ngây ra: “Gì cơ? Cái gì mà nửa đêm với lại bánh ngọt?”

Diệp Dư Chiêu giải thích trong ánh mắt chột dạ của ông cụ Diệp và ông Diệp: “Tối qua con đợi đến tận muộn mới lấy được bánh Tiramisu của bà chủ tự tay làm, vốn con định để lạnh đến hôm nay cùng ăn, ai ngờ ông nội và cha nửa đêm thức dậy lấy ra ăn hết, lại còn hủy thi diệt tích, hộp cũng vứt luôn, đến bây giờ con cũng không biết nó có mùi vị như nào.”

Bà Diệp: “...”

Ông cụ Diệp khẽ ho khụ một tiếng: “Ăn đi ăn đi, chốc nữa nguội rồi sẽ không ngon, hiếm khi đến ăn một lần.”

Ánh mắt bà Diệp nguy hiểm: “Cha, ba bệnh cao của cha, còn cả Diệp Sâm nữa, nửa đêm nửa hôm trộm ăn bánh ngọt, không phải ngày nào ông cũng kêu phải dưỡng sinh sao?”

Mắt hai người lóe lóe, hơi chột dạ.

Diệp Sâm căng da đầu hừ lạnh một tiếng: “Một chiếc bánh ngọt thôi mà thằng nhóc nhà con còn nhớ mong, cùng lắm cha lại tìm chủ quán mua một cái.”

Diệp Dư Chiêu mỉm cười: “Cha có thể đi tìm bà chủ Trình thử xem, xem cô ấy có bán cho cha không.”

Diệp Sâm: “...”

Ông cụ Diệp uống một bát canh cá trước sau đó mới hơi ngượng ngùng nói: “Dư Chiêu quan hệ của cháu với chủ quán ăn này tốt, sau này nếu mua được thì nhớ mua thêm một cái, không, hai ba cái cũng được.”

Nói xong ông cụ vội vàng bổ sung thêm một câu: “Để cho mẹ cháu thử xem, mẹ cháu còn chưa được ăn thử đâu.”

Bà Diệp không nói gì, hai người này nửa đêm nửa hôm có thể làm ra hành động ăn hết một chiếc bánh ngọt, đương nhiên là chiếc bánh ngọt đó phải rất ngon, nếu như có cơ hội được ăn thử, bà Diệp cũng rất chờ mong.

Diệp Dư Chiêu gật đầu: “Cháu biết rồi.”

Ăn xong bữa cơm này, đĩa, nồi đất, bát trên bàn đều sạch sẽ, bốn người ôm bụng ngồi trên ghế nhớ lại mùi vị.

Ông cụ Diệp ợ một cái, thỏa mãn nói: “Sao này chúng ta có thể thường xuyên đến ăn, Diệp Sâm, con tìm người mỗi ngày cố gắng giành chỗ, tìm thêm mấy người.”

Diệp Sâm gật đầu.

Ông cụ Diệp lại hỏi Diệp Dư Chiêu: “Dư Chiêu, đầu bếp này học nấu ăn ở đâu? Bao nhiêu tuổi, có hứng thú nhảy việc làm đầu bếp gia đình không?”

Diệp Dư Chiêu hơi ngẩng đầu lên mặt không cảm xúc nói: “Chủ quán ở đây là đầu bếp, một cô gái trẻ tuổi đáng yêu, đồ ăn là do cô ấy tự nghiên cứu.”

Diệp Sâm thẳng nam bất giác tiếp lời: “Cô gái thì cô gái đi, thêm trẻ tuổi đáng yêu vào làm cái gì, giống như con vừa ý người ta vậy, lời nói như tên lưu manh ngoài đường.”

Diệp Dư Chiêu: “...”???

Ông cụ Diệp cha truyền con nối cũng gật đầu cảm thấy con trai nói có lý.

Chỉ có bà Diệp nghi ngờ nhìn Diệp Dư Chiêu một cái, vẻ mặt anh trông rất thản nhiên.

Ông cụ Diệp: “Ông vừa nhìn thấy có thể mua trác tương miến về, Dư Chiêu cháu đi mua bốn phần mang về để sáng mai ăn, còn cả trứng luộc nước trà nữa, cháu đừng có quên đấy.”

Diệp Dư Chiêu đứng dậy.

Diệp Sâm khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Quan hệ của con với bà chủ tốt, con hỏi xem có thể mua một ít đồ ăn mang về không? Cá viên súp có thể bỏ ra ăn đêm…”

Diệp Dư Chiêu: “...Vâng.”

Một tháng sau.

Công việc kinh doanh của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký càng ngày càng tốt, dẫn đến việc chỗ đặt trước càng ngày càng tranh.

Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng bắt đầu có danh tiếng ở thành phố Bạch Dương, thậm chí trong tỉnh Lí cũng có không ít người hiểu biết về Mỹ Thực Điếm rất khó đặt được này.

Chỗ đặt trước càng ngày càng khó tranh giành dẫn đến mỗi lần đến ăn đều là một đoàn người.

Trong một tháng này, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng hơi thay đổi.

Trước tiên là thêm một món mới——mề gà xào cay.

Người gọi món gà hầm nấm quá nhiều, số mề gà thừa mỗi ngày cũng vì thế mà càng nhiều hơn, Trình Nguyên Hoa dứt khoát mua luôn cách làm món liên quan đến mề gà, thêm một món ăn cũng coi như có một phần thu nhập.

1.38477 sec| 2386.875 kb