Anh ta muốn đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký mua đồ ăn mang về là bởi vì người em họ sống ở bên cạnh, em họ Đỗ Thu Minh ra nước ngoài học nhiều năm, học hành thế nào Đỗ Thu Lượng không biết, nhưng anh ta biết rằng đứa em họ này của anh ta bây giờ vô cùng sính ngoại.
Trong lời nói của em họ thì đến cả không khí bên nước ngoài cũng thơm.
Đỗ Thu Lượng chỉ muốn tặng cho cậu ta hai từ: Ha ha.
Mà gần đây em họ đưa hai người bạn nước ngoài về chơi, ba người ngày ngày ở nhà chê bai đồ ăn Trung Quốc, vì vậy, thím của anh ta ngày nào cũng than thở đã ăn chán món Tây rồi mà chỉ có thể làm món Tây.
Mấy hôm trước ông nội nói em họ mấy câu lại bị em họ cãi lại liên tục, nói món ăn Trung Quốc vô cùng khó ăn lại còn dầu mỡ.
Đây chính là nguyên nhân Đỗ Thu Lượng muốn đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký mua mang về, chỉ là vẫn luôn không có thời gian để đi.
Nhưng bây giờ anh ta trúng thưởng rồi!!!
Đỗ Thu Lượng vô cùng vui mừng, anh ta lập tức làm theo thông tin in trên bao bì bắt đầu chuẩn bị làm nóng những món ăn này.
Chỉ là trước khi làm nóng anh gọi điện cho em họ mời cậu ta và hai người bạn đến chơi.
Rất nhanh ba người đã đến, em họ và hai người bạn ngồi ở đó chơi điện tử, khóe miệng Đỗ Thu Lượng giương lên, vào phòng bếp nấu một nồi cơm.
Sau đó anh ta lấy một nửa đồ ăn ra, một nửa còn lại để cho cha mẹ, mang một nửa vừa lấy ra đi làm nóng.
Lần này anh ta trúng giải nhì, có gà hầm nấm, đầu cá hấp ớt và thịt heo xé hương cá, mặc dù không có cá viên súp anh ta nhớ mong, nhưng số này cũng đã đủ khiến anh ta cảm thấy thỏa mãn rồi.
Nước trong nồi bắt đầu sôi, mùi thơm của gà hầm nấm bay ra.
Đỗ Thu Lượng hít sâu một hơi, vẻ mặt say mê.
Em họ và hai người bạn trong phòng khách cũng bị thu hút, bọn họ đều nhìn về phía phòng bếp, em họ hít hít mũi rồi cau mày: “Anh họ, anh đang làm món Trung?”
Mặc dù em họ thấy rất thơm, nhưng cậu ta vẫn luôn cho rằng đồ ăn Trung chỉ là rác, đương nhiên sẽ chỉ cau mày.
“Đúng vậy.”Đỗ Thu Lượng đáp lời: “Không sao, anh biết mấy đứa không ăn món Trung, anh đã chuẩn bị đồ mấy đứa bình thường hay ăn, yên tâm đi.”
Em họ không nói gì.
Đợi đến thời gian ăn tối, Đỗ Thu Lượng đặt ba món trước mặt mình, mà đối diện, trước mặt em họ và hai người bạn chỉ có bánh mì và nước sốt bình thường.
Đỗ Thu Lượng cười tươi: “Anh không biết làm món Tây, mọi người ăn đỡ nhé.”
Mấy người ngồi ăn cơm, món này thơm như vậy, ban đầu Đỗ Thu Lượng còn muốn khoe khoang trước mặt ba người, nhưng đợi đến khi ăn vào miệng rồi thì không còn hơi sức đâu quan tâm đến bọn họ nữa, ăn nhồm nhoàm, vẻ mặt thỏa mãn.
Mà đối diện anh ta, em họ và hai người bạn mở to mắt nhìn, so sánh quá rõ ràng, món ăn quá thơm, cho dù bọn họ không thích ăn cũng không nhịn được nhìn lướt qua.
Đỗ Thu Lượng ăn xong một bát cơm, rốt cuộc nhớ ra mục đích của mình.
“Mấy đứa có muốn thử không?” Anh ta cười tươi, giọng nói đầy dụ dỗ.
Em họ vẫn hơi bướng bỉnh không chịu khuất phục, nhưng hai người bạn của cậu ta đã nhận lấy đũa Đỗ Thu Lượng đưa để ăn thử. Em họ không nhịn được, dù sao cũng là đồ ăn ăn mười mấy năm rồi, còn thơm như vậy, cậu ta vươn đũa ra gắp ăn.
Vừa đưa vào miệng, mùi vị tươi ngon của đồ ăn đã tỏa ra, vẻ mặt của bọn họ biến thành hưởng thụ.
Em họ cũng thử một ít, mắt sáng lên, lúc đang định vươn đũa ra gắp tiếp, Đỗ Thu Lượng đã kéo đĩa về trước mặt mình.
Sau đó anh ta cười dịu dàng: “Anh biết mấy đứa không thích đồ ăn Trung Quốc, vậy anh không làm khó mấy đứa nữa, vẫn nên tiếp tục ăn ‘món Tây’ của mấy đứa đi.
Nói xong một mình anh ta ăn thật nhanh, không thèm quan tâm đến bọn họ nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo