Đồng thời còn có một thay đổi nữa.

Ánh mắt Trình Nguyên Hoa nhìn Sư Huyền càng ngày càng khác lạ,

Một tháng trước, mỗi lần Trình Nguyên Hoa nhìn Sư Huyền đều như tắm gió xuân, giống như ánh mắt nhìn thần tài, đối phương muốn gì cho nấy, dốc hết tâm tư làm bánh ngọt cho anh ta.

Nhưng gần đây thái độ của Trình Nguyên Hoa càng ngày càng phức tạp.

“Sư Huyền, thế nào? Bánh Black Forest tôi làm hôm nay có ngon không?” Trình Nguyên Hoa chớp chớp mắt, mang theo tia hi vọng cuối cùng.

Đây là món ngọt thứ hai của hệ thống, Trình Nguyên Hoa mới mua chưa được mấy ngày.

Ánh mắt của Sư Huyền vẫn u ám như vậy, nghe thấy lời của Trình Nguyên Hoa thì gật đầu: “Ngon, cảm ơn.”

Vẫn rất lịch sự nhưng bệnh trầm cảm chẳng tốt hơn chút nào.

Trình Nguyên Hoa: “...”

Cô vẫn chưa hết hy vọng, lại hỏi tiếp: “Anh ăn món ăn trong tiệm chúng tôi thực sự không cảm thấy tâm trạng tốt hơn sao? Đến cả bánh ngọt cũng không thể khiến anh giảm bớt nỗi buồn sao?”

Sư Huyền hơi khó hiểu, cuối cùng anh ta vẫn gật đầu.

Tâm trạng của anh ta không hề tốt hơn, nỗi buồn cũng không giảm bớt, nhưng từ khi anh ta đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thì chưa từng xuất hiện suy nghĩ muốn rời khỏi thế giới này.

Anh ta muốn ở lại.

Sư Huyền vốn không thích nói chuyện, anh ta còn chưa kịp nói ra Trình Nguyên Hoa đã chán chường ngồi xuống ghế.

Xong rồi.

Cô đã nói dùng đồ ăn để chữa trị căn bản không có tác dụng mà.

Bị bệnh trầm cảm ăn đồ ăn của cô làm là khỏi? Sao có thể chứ.

Khoảng thời gian này cô cẩn thận chăm sóc, rõ ràng là lãng phí mà, chẳng có chút tác dụng nào.

Cứ nghĩ đến việc hết hai tháng, cô không những không lấy được cách làm canh Dưỡng sinh, lại bị trừ hết gần một triệu điểm tài phúc vất vả tích góp được, còn bị điện giật.

Mặt Trình Nguyên Hoa trắng bệch.

“Sư Phụ, chị sao thế?” Lưu Toàn Phúc hoang mang.

Công việc kinh doanh gần đây đã đi vào quỹ đạo, mọi người cũng quen với cuộc sống như vậy, lúc rảnh rỗi ngoài ăn đồ ăn ngon Trình Nguyên Hoa làm thì cùng chú Nam nghiên cứu làm món ăn khác, người trong quán đều cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ.

Mà gần đây Trình Nguyên Hoa…quả thực là hơi mất tập trung.

Hơn nữa thái độ của cô đối với Sư Huyền càng ngày càng kỳ lạ.

Lưu Toàn Phúc hỏi xong thì nhìn bánh Black Forest trên bàn, nuốt nước miếng.

Đó là đồ làm cho Sư Huyền, mỗi người được chia cho một miếng nhỏ, số còn lại đều là của Sư Huyền.

Lúc này cậu đã ăn xong phần của mình, chỉ có thể nhìn Sư Huyền ăn.

Tiếng Lưu Toàn Phúc nuốt nước miếng rất rõ ràng.

Sư Huyền cũng vừa ăn xong miếng trong tay, anh ta tự nhiên vươn tay về phía số bánh ngọt còn lại…

“Bốp..” Tay bị người khác đánh khẽ.

Ánh mắt của Sư Huyền đầy hoang mang.

Trình Nguyên Hoa vươn tay ra cầm lấy miếng bánh ngọt còn lại lên cắn một miếng, vẻ mặt tức giận.

“Tôi…” Sư Huyền há miệng.

Trình Nguyên Hoa quay đầu, trừng mắt với anh ta: “Anh gì mà anh, chỉ ăn không làm việc, anh tính xem hơn một tháng nay anh đã ăn của tôi bao nhiêu tiền rồi?”

Nói xong, Trình Nguyên Hoa tức giận đi mất.

Sư Huyền: “...”

Lưu Toàn Phúc: “...”

Một lúc sau ở sảnh truyền ra tiếng hét lên vui mừng của Lưu Toàn Phúc.

“Ha ha ha ha ha ha! Ông trời có mắt, Ảnh đế rốt cuộc đã thất sủng rồi.”

Sư Huyền trưng ra vẻ mặt hoang mang, cánh tay vươn ra vẫn còn dừng giữa không trung, nhìn Lưu Toàn Phúc vui mừng, ánh mắt anh ta lộ ra sự khó hiểu.

Mà Lưu Toàn Phúc đã ngân nga bài hát đi ra sân sau.

Trình Nguyên Hoa sưng mặt ăn bánh Black Forest trong phòng bếp, nếu không để ý đến lượng calo và lượng đường, thứ này ăn cũng ngon đấy, ít nhất sau khi cô ăn một nửa lớn, tâm trạng quả thực tốt hơn nhiều.

Ảnh đế trông có vẻ rất khó dùng đồ ăn để chữa trị, vậy Trình Nguyên Hoa bắt buộc phải suy nghĩ đến trừng phạt hai tháng sau phải chịu.

Bản thân cô đương nhiên không phải loại người khoanh tay chịu chết, nếu như đến lúc đó phải chịu trừng phạt, trước đó cô chắc chắn sẽ dùng hết điểm tài phúc.

1.83123 sec| 2384.258 kb