“Trình Nguyên Hoa không còn gì cả, ai sẽ giúp chị ta.” Trình Kiều Vân phản bác.

Trình Trường Đông tức đến mức thở dốc, ngón tay hơn run rẩy: “Trình Kiều Vân à Trình Kiều Vân, lúc ông nội con còn sống, bảo con đi theo học hỏi, con lại không chịu học. Con có biết một người đầu bếp, hơn nữa là một người đầu bếp có thể làm ra món ngon sẽ tiếp xúc với những người như nào không?”

Trình Kiều Vân hơi ngây ra.

Một lúc sau cô ta há miệng: “Trình Nguyên Hoa…không thể nào có mối quan hệ gì đâu…”

“Sao lại không thể? Đồ ăn ở quán nó không phải con đã nếm thử rồi sao? Nếu như thực sự không có thực lực, con cảm thấy nó mở tiệm ở chỗ đó sẽ có người đến sao?” Trình Trường Đông gầm gừ.

Ông ta gầm gừ không phải chỉ vì Trình Kiều Vân, cũng là vì sự bất đắc dĩ với tình hình hiện nay của quán ăn.

Trình Kiều Vân không nói gì nữa.

Trình Trường Đông cũng chỉ là trút giận, giọng nói mang theo sự bất lực: “Kiều Vân, nó dù sao cũng là chị họ của con, con cướp chồng sắp cưới của nó, nó cũng coi như là không còn gì cả rồi, con đừng gây phiền phức cho nó nữa…”

Trình Kiều Vân lại trừng mắt: “Con không phục, vì sao ông nội cái gì cũng giao cho chị ta? Con không tin món ăn bây giờ của quán chị ta không liên quan đến ông nội. Lúc ông nội còn sống vẫn luôn thiên vị, nếu không phải cha…người không còn gì cả có thể là chúng ta đấy.”

Cô ta nói xong lời này, Trình Trường Đông không nói gì nữa.

Bời vì…trong lòng ông ta cũng tán đồng.

Lúc còn nhỏ ông ta không thích việc nấu ăn, lúc đó không hiểu chuyện tưởng rằng có tiền là được, chỉ biết cầm tiền đi chơi. Mà em trai nhỏ hơn ông ta ba tuổi từ nhỏ đã đi theo ông cụ Trình học nấu ăn, học kinh doanh quán ăn.

Ban đầu Trình Trường Đông không quan tâm, nhưng càng lớn lên, ông ta mới hiểu được người kế thừa có nghĩa là gì.

Đầu bếp thế gia không giống nhà khác, muốn được truyền thừa thì phải có tay nghề được nhà họ Trình truyền lại và sở hữu quán ăn nhà họ Trình.

Vì để tránh tranh chấp, không phải người được kế thừa, gần như không có gì cả.

Ông cụ Trình vẫn rất tốt với Trình Trường Đông, cho ông ta không ít tiền, thậm chí sau này ông cũ chết rồi cũng để lại tiền cho ông ta, Trình Trường Tây kế thừa quán ăn nhà họ Trình mỗi năm cũng sẽ cho ông ta tiền.

Nhưng số tiền này so với giá trị của quán ăn nhà họ Trình cách rất xa.

Mối quan hệ, tài nguyên, địa vị càng không có gì cả.

Trình Trường Đông bắt đầu cảm thấy không công bằng, bắt đầu hận người cha thiên vị và người em trai có tất cả, sau đó em trai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha cũng mất.

Trình Trường Đông không nhịn được cảm thấy đây là cơ hội tốt, đến trời cũng giúp ông ta hạ quyết tâm. Sau đó ông ta cướp lại toàn bộ, không để lại bất cứ thứ gì cho Trình Nguyên Hoa.

Chỉ là ông ta không ngờ rằng…

Trình Nguyên Hoa không có gì cả sau khi rời khỏi nhà họ Trình lại mở ra một quán ‘Trình Ký’.

Mà những món ăn cô làm ra, mùi vị xuất sắc hơn quán ăn nhà họ Trình nhiều.

Nghĩ đến công việc kinh doanh càng ngày càng không tốt của quán ăn, nghĩ đến tay nghề hạn chế của hai đầu bếp, lại nghĩ đến sự ‘hiếm có khó tìm’ của quán ăn của Trình Nguyên Hoa, Trình Trường Đông cũng không nhịn được muốn…

Ông cụ thực sự giữ lại truyền cho Trình Nguyên Hoa sao?

Lúc Trình Trường Đông im lặng, Trình Kiều Vân cũng im lặng.

Cuộc sống bây giờ chính là ước mơ ngày xưa của cô ta, từ nhỏ đến lớn, ông nội yêu thương Trình Nguyên Hoa hơn, cho dù bản thân cô ta thường xuyên xuống bếp nấu ăn, tài nghệ cũng được đầu bếp khen ngợi, nhưng ông nội vẫn không hài lòng.

Ông nội thường xuyên dắt Trình Nguyên Hoa đi cùng, cười dịu dàng với cô, còn nói Trình Nguyên Hoa có thiên phú nhất.

Cái gì cũng là Trình Nguyên Hoa, quán ăn sẽ truyền lại cho Trình Trường Tây, tương lai cũng sẽ là của Trình Nguyên Hoa.

0.12147 sec| 2387.5 kb