Nơi mổ cá, Sư Huyền và Dương Lâm đứng cùng nhau, mỗi người một con dao, mỗi người một con cá.

Sư Huyền vẫn là cái vẻ mặt u ám đó, lúc này còn u ám hơn, mà Dương Lâm ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt u ám.

Đánh một lượt vảy, Dương Lâm thở dài: “Hầy!”

Đánh một lượt vảy, Sư Huyền thở dài: “Hầy!”

Tay Dương Lâm lúc làm lúc không: “Ta đã lớn tuổi rồi, còn sống được mấy ngày đâu, còn ăn được bao nhiêu bánh ngọt chứ? Không cho ta ăn bánh ngọt thì thôi, lại còn muốn cướp đoạt sự nghiệp của ta…hầy.”

Sư Huyên cũng lúc làm lúc không, ánh mắt nhìn cá, buồn bã nói: “Đều là sinh mạng…”

Lưu Toàn Phúc bê chậu đi ngang qua, cậu nghe thấy thì dừng bước nhìn anh ta: “Sinh mạng? Có bản lĩnh thì anh bớt ăn cá lại, đầu cá hấp ớt, thịt heo xé hương cá và cá viên súp anh đừng có ăn, cả gà hầm nấm và mề gà xào cay cũng đừng có ăn luôn.”

Sư Huyền: “...”

Động tác của anh ta nhanh hơn trước, không dám nói chuyện nữa.

Ở bên cạnh, Từ Tú Hoa đang khâu lót giày dùng kim gãi gãi tóc, nhìn Dương Lâm khẽ xùy một tiếng: “Còn sự nghiệp? Mổ có con cá mà sự nghiệp cái gì? Hơn nữa Nguyên Hoa cũng không bảo không cho ông làm, chỉ là không muốn ông quá vất vả, làm đỡ là được, không cần bận rộn mãi, cháu gái thương ông, ông còn ở đấy mà ngang ngược.”

“Ai ngang ngược cơ?” Dương Lâm cứng đầu cứng cổ không chịu nhận, ông cụ kiên quyết không nhận mình ngang ngược.

Từ Tú Uyển hừ lạnh một tiếng: “Ai ngang ngược người đó tự biết.”

Nói xong bà liền cúi đầu tiếp tục khâu lót giày, không thèm để ý đến Dương Lâm nữa.

Dương Lâm vô cùng tức giận, chỉ có thể xả giận lên con cá, dao lướt qua nhanh chóng mổ xong cá.

Lúc này Diệp Dư Chiêu đi vào.

Anh hoang mang nhìn cảnh ở sân trước, sau đó ánh mắt lộ ra sự khó hiểu.

Đặc biệt lúc nhìn Sư Huyền, ánh mắt anh tương đối kỳ lạ, dù sao đãi ngộ của người này ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ai ai cũng biết là rất tốt, Trình Nguyên Hoa tương đối dung túng người này.

Bây giờ, Sư Huyền lại đang phải mổ cá.

Diệp Dư Chiêu đi vào sảnh rồi còn liên tục quay đầu lại nhìn.

“Nhóc béo, Ảnh đế kia sao vậy?” Diệp Dư Chiêu tò mò.

Nhắc đến chuyện này là Lưu Toàn Phúc lại thấy vui, ánh mắt sáng ngời: “Hihihi, sư phụ tôi đột nhiên thay đổi tính tình, hình như không còn hâm mộ Ảnh đế nữa, cũng nhớ ra chuyện người này chỉ ăn không làm việc, vì vậy ra lệnh sau này bắt buộc phải làm việc mới được ăn cơm.”

Diệp Dư Chiêu: “...”

Anh nghe xong thì ngây ra mấy giây, sau đó liền cười.

Anh cũng không biết vì sao mình lại vui như vậy, dù sao tâm trạng anh cũng vui như nở hoa.

Chẳng nhẽ là vì sự bất bình trong lòng?

Diệp Dư Chiêu không hề suy nghĩ sâu thêm.

“Vui đúng không?” Lưu Toàn Phúc nháy mắt ra hiệu, khóe miệng mỉm cười.

Diệp Dư Chiêu khẳng định chắc chắn: “Vui.”

“Hai người vui vì chuyện gì thế?” Giọng nói của Trình Nguyên Hoa vang lên, còn mang theo cả sự chán nản: “Mấy người thì vui rồi, tôi đây sắp trầm cảm chết mất thôi.”

“Cô sao vậy?” Diệp Dư Chiêu tiến lên một bước, anh nhìn Trình Nguyên Hoa hỏi.

Trình Nguyên Hoa ngồi xuống ghế bên cạnh, vẻ mặt buồn rầu: “Có nói các anh cũng không hiểu, đại khái là chờ đợi nỗi đau tiến đến.”

Diệp Dư Chiêu: “...”

Lưu Toàn Phúc: “...”

Cứ nghĩ đến việc chưa đến một tháng nữa cô sẽ bị trừ hết điểm tài phúc, còn bị điện giật…

Nghĩ đến là thấy tuyệt vọng.

Thời gian điện giật có dài không? Đau không? Cần chuẩn bị vào viện nằm trước không?

Trình Nguyên Hoa không hề hay biết, nhưng càng không biết thì càng sầu lo hơn.

Lưu Toàn Phúc thấy cô không nói thì cũng không hỏi nữa, chỉ là cậu nghĩ đến một chuyện liền hỏi: “À đúng rồi, một tháng trước hôm chúng ta mở đường link đặt chỗ không phải đã thông báo đồ ăn không bán hết sẽ rút thưởng tặng đi sao?”

“Ừ, sao thế?”

“Nhưng lần trước không dư đồ ăn, fans cũng không được rút thưởng, ngày ngày bọn họ gào thét trên Weibo phải rút thưởng rút thưởng, quán ăn của chúng ta gần đây đã đi vào quỹ đạo nên không quá bận rộn nữa, nếu không thì chúng ta rút thưởng một lần?”

1.07205 sec| 2392.063 kb