Cô tiến lên vỗ vỗ vai Sư Huyền: “Cũng không thể nói như vậy, mấy người không phải cũng không phản bội tôi sao? Người có tốt có xấu, tôi không thể vì bị thím Châu phản bội mà không dám tuyển nhân viên nữa, cũng sẽ không vì thím Châu mà không tin tưởng mọi người. Đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, sau này cẩn thận hơn là được.”
Sư Huyên hơi ngây ra nhìn Trình Nguyên Hoa.
Cuối cùng anh ta mím môi không nói gì nữa.
“Sư phụ, sau đây chúng ta phải làm gì? Làm thế nào mới lôi được người đứng sau ra.” Lưu Toàn Phúc tiến lên một bước, ánh mắt đầy chờ mong.
Trình Nguyên Hoa: “...Làm gì? Đương nhiên là đi chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối. Mọi người mau đi chuẩn bị đi, tôi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.”
Nói xong, cô đi ra ngoài trong ánh mắt sững sờ của Lưu Toàn Phúc.
Sau khi Trình Nguyên Hoa đi ra khỏi quán liền gọi điện thoại cho Diệp Dư Chiêu.
Câu đầu tiên của cô là: “Diệp Dư Chiêu, cảm ơn anh, nếu như không phải anh giúp tôi làm những báo cáo đó, lần này tôi thực sự sẽ gặp phiền phức lớn.”
“Bíp bíp bíp!” Sau lưng vang lên tiếng còi xe.
Trình Nguyên Hoa quay đầu, Diệp Dư Chiêu cầm điện thoại mở cửa kính xuống, tay đặt trên cửa sổ.
Thấy cô nhìn qua, khóe môi Diệp Dư Chiêu hơi cong lên, trong mắt có ý cười.
Trình Nguyên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, cúp điện thoại đi qua: “Sao anh lại đến đây?”
“Tôi biết quán ăn của cô xảy ra chuyện nên chạy đến xem sao.”
Diệp Dư Chiêu đỗ xe xong thì đẩy cửa xe đi xuống đến trước mặt Trình Nguyên Hoa: “Vừa rồi tôi đã hỏi tình hình hiện giờ, bên thím Châu chắc chắn không hỏi ra được gì, có lẽ thím ấy cũng không biết nguyên nhân trộm gia vị. Nhưng thím ấy đúng là người đó người khác sắp xếp vào, cụ thể như nào thì phải đợi cảnh sát tra hỏi.”
“Bên phía cảnh sát…”
“Cô yên tâm, sẽ làm đúng theo phép công, nếu có người làm gì vừa hay lôi người đó ra luôn.” Diệp Dư Chiêu nhàn nhạt nói.
Việc này đối với một người rong ruổi trên thương trường như anh mà nói căn bản không đáng để nhắc tới.
“Thực sự rất cảm ơn anh, trước sau đều nhờ anh giúp đỡ.” Trình Nguyên Hoa rất biết ơn.
Diệp Dư Chiêu: “Không sao, tôi hi vọng cô có thể yên tâm nấu ăn, quán ăn này có thể mở mãi thì tôi vẫn được ăn được món ăn ngon ở đây."
Lời này tuyệt đối là lời thật lòng, từ sau khi có Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, Diệp Dư Chiêu mới biết cái gì gọi là ‘ăn cơm’, đó là hưởng thụ chứ không phải là nuốt đồ ăn để duy trì sự sống.
Trình Nguyên Hoa nghe xong cười cười: “Sẽ, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sẽ luôn mở, luồng xanh dành cho anh cũng sẽ luôn có hiệu lực.”
Diệp Dư Chiêu nhướng mày cười nói: “Vậy tôi cảm ơn bà chủ Trình nhé.”
Nói xong hình như anh nghĩ đến gì đó lại hỏi: “Thím Châu có biết cái cậu trai hôm nay ‘ngất đi’ kia không? Bọn họ đã thông đồng trước hay là ai phụ trách việc của người đó?”
Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Chắc là không biết.”
“Vậy đợi kết quả điều tra của bên cảnh sát đi, cho dù có thể tìm ra người đứng phía sau không, thì vẫn có manh mối, rồi chúng ta tự điều tra, cũng không tính là không chuẩn bị gì.” Diệp Dư Chiêu vuốt cằm phân tích.
Trình Nguyên Hoa gật đầu, trong lòng tính toán thời gian thím Châu đến, lúc đó Tiệm Mỹ Thực Trình Ký mới hơi có danh tiếng, còn chưa mở đường link đặt chỗ, vậy mà lúc đó đã có người nhìn chằm chằm vào cô rồi…
Mắt cô lóe sáng, đột nhiên có một suy đoán khiến cô muốn cười.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Diệp Dư Chiêu nghiêng đầu, ánh mắt tò mò.
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa mang theo suy nghĩ sâu xa: “Nếu như người ra tay muốn lấy phối phương, có thể sẽ suy nghĩ đến việc đánh ngã tôi khiến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không mở nổi nữa, sau đó lại nghĩ cách lấy được phối phương…Nếu như không phải vì phối phương, vậy chính là kẻ thù trước đây của tôi, người đó chắc là người không muốn tôi sống tốt…”
“Trước đây cô có kẻ thù như vậy hả?” Diệp Dư Chiêu bất ngờ.
Trình Nguyên Hoa thở dài một hơi, hiếm khi giọng nói không vui: “Đúng là có một người."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo