Con người Lưu Toàn Phúc này rất thích phát phúc lợi, đặc biệt là nhìn thấy người khác điên cuồng khen Tiệm Mỹ Thực Trình Ký trên mạng, cũng điên cuồng đề cử Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, cậu liền muốn phát phúc lợi.

Trình Nguyên Hoa không phản đối: “Được thôi, cậu tự quyết định, báo cho tôi phải làm món gì là được.”

Nói xong cô đứng dậy.

Diệp Dư Chiêu ở bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra: “Tôi chia sẻ luôn.”

Trình Nguyên Hoa: “...”

Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đã hơi có danh tiếng, có người biết đến từ Weibo, có người biết đến qua phát trực tiếp, cũng có người biết qua cửa hàng trực tuyến.

Dù sao thì dần dần, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng tích lũy được hơn một triệu fans.

Đương nhiên trong số đó cũng có người im ắng, nhưng đa số là tương đối hoạt bát, dân dĩ thực vi thiên, đồ ăn luôn là thứ được mọi người quan tâm, mình không ăn được, được nhìn cũng là tốt rồi.

Dân dĩ thực vi thiên: Dân lấy ăn làm trời, dân lấy miếng ăn làm trọng.

Cũng vì vậy sau khi đăng bài rút thưởng, số lượng chia sẻ thực sự rất đáng sợ.

Dù sao chẳng may được trúng thưởng, không cần mất một đồng vẫn được nếm món ngon của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.

Hôm đó đăng bài lên Weibo, tối hôm sau rút thưởng, tổng cộng có tám người may mắn, Lưu Toàn Phúc thống kê địa chỉ ngay trong đêm.

Mà ngày hôm sau Trình Nguyên Hoa dậy sớm, làm món ăn phải gửi đi, đợi sau khi nguội thì đóng gói lại, trong thùng có để không ít túi đá, đóng gói xong lập tức đưa cho nhân viên chuyển phát ở bên ngoài.

“Mấy người thực sự không cần gửi sao?” Trình Nguyên Hoa hỏi thêm một câu.

Ngoài gói hàng cho người trúng thưởng, Trình Nguyên Hoa cũng đồng ý cho nhân viên ở đây có thể gửi một ít cho người bên ngoài, ngoài chú Nam ra, vậy mà không còn ai muốn gửi.

Lưu Toàn Phúc vội vàng lắc đầu: “Mặc dù tôi rất muốn gửi cho người nhà nếm thử món ngon ở đây, nhưng tôi không dám gửi, nếu như tiết lộ địa chỉ, tôi chắc chắn sẽ bị cha tôi bắt về.”

“Người nhà cậu không biết cậu ở đây?” Trình Nguyên Hoa vô cùng bất ngờ.

Việc này đúng là lần đầu tiên được nghe.

Trước đây cô thực sự tò mò vì sao anh béo cả năm lang thang khắp nơi bên ngoài, nhưng cô chưa từng hỏi kỹ, không ngờ người nhà cậu không hề biết cậu ở đâu.

Lưu Toàn Phúc hiếm khi mới gục đầu xuống, giọng nói hơi buồn bã: “Việc này nói ra rất dài, mỗi tuần tôi đều sẽ gọi điện thoại cho người nhà báo bình an, nhưng tôi không muốn về. Mặc dù trong điện thoại bọn họ không nói gì, nhưng tôi biết rằng chỉ cần biết địa chỉ họ chắc chắn sẽ chạy đến bắt tôi về.”

“Nhưng anh cũng không thể ở ngoài mãi được.” Trình Nguyên Hoa cau mày.

Lưu Toàn Phúc thở dài một hơi: “Cha tôi sớm muộn cũng tìm ra tôi…”

Trình Nguyên Hoa: “...” Cô không còn gì để nói nữa, việc này dù sao cũng là việc riêng của nhà người ta, người ngoài không tiện can thiệp vào, hơn nữa bây giờ Lưu Toàn Phúc rõ ràng không muốn nói.

Cô lại nhìn về phía Sư Huyền: “Anh thì sao?”

Ánh mắt Sư Huyền đầu tiên là lơ mơ sau đó thì lắc đầu.

Anh đã bị cô lập xa lánh, nào còn có người nào để nhớ mong.

Đồ đã gửi đi, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho buổi trưa.

Lần này chọn chuyển phát nhanh, người trúng thưởng không ở cùng thành phố, nhưng có một người cùng tỉnh, sáng hôm sau đã nhận được, những người khác thì chiều hôm sau nhận được.

Người nhận được muộn nhất là vào sáng ngày thứ ba.

Trong đó có một người trúng thưởng thực sự ngày đêm chờ mong, nếu không phải vì công việc bây giờ thực sự quá bận, anh ta sẽ đích thân đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký để mua mang về.

Anh ta tin chắc rằng đồ ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rất ngon, bởi vì trứng luộc nước trà của bọn họ anh ta đã được nếm, cũng từng xem hai lần phát trực tiếp liên quan đến đồ ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, anh ta khẳng định đó là món ngon anh chưa từng ăn.

0.03848 sec| 2386.18 kb