Chương 348. Quan Tiểu Dĩnh ra oai

 

“Kỷ lão đại… tôi… độc tố trong người tôi đã dùng hết rồi, tôi… tôi sẽ chết!” Sắc mặt Khương Quốc trắng bệch mà ảm đạm. Phóng độc tố ra liên tục khiến năng lượng sinh vật trong người hắn ta nhanh chóng giảm dần. Nếu còn cưỡng ép tạo độc tố thì tim hắn ta sẽ không chịu nổi mà ngừng đập

 

 

ngay tức khắc. Kỷ Hoành Vỹ ép hắn ta tiếp tục phóng độc đây không khác gì giết hắn ta.

 

“Sẽ chết? Khốn kiếp! Không phóng độc ngay thì bây giờ ông đây giết chết mày!”

 

Kỷ Hoành Vỹ gầm lên, nhấc ngược Khương Quốc lên giữa không trung, một bàn tay đá to khác đột nhiên bóp cổ hắn ta. Nhất thời Khương Quốc phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, bất đắc dĩ dùng sức lực cuối cùng tạo ra độc tố thần kinh bay về phía đám người Thượng Ất.

 

“Tấn công bằng độc tố sinh vật? Hóa ra là vậy…” Thượng Ất nhếch miệng cười lạnh, hai tay khẽ rung, trong nháy mắt một ánh sáng trắng lấp lánh, giây sau chỉ thấy một thanh kiếm to không thể tưởng tượng được nằm ngang giữa không trung trước mặt mọi người. Giống như con cá voi khổng lồ hút nước thì giờ đây hút khói độc màu đen trong không khí sạch sẽ không còn chút nào.

 

Trọng kiếm Vô Công - thanh kiếm thần kỳ loại bỏ mọi năng lượng sinh vật trên thế gian lại lần nữa xuất hiện mạnh mẽ khí độ chấn động mọi người!

 

“Mày… rốt cuộc mày là ai? Đây không phải là thật, đều là ảo giác! Khương Quốc, phóng khói độc tố cho tao, mau!”

 

Thấy Thượng Ất dễ dàng phá giải sự tấn công của độc tố thần kinh, Kỷ Hoành Vỹ như phát điên mà không ngừng lay Khương Quốc. Lại không ngờ sức mạnh khổng lồ của Khương Quốc đáng thương cũng theo đó mà lung lay không ngừng. Thân thể gầy nhỏ như một quả bóng bị vỡ, nhanh chóng nôn ra máu, hai chân gắng sức đạp, sau một lúc thì không còn động tĩnh gì nữa.

 

Sự việc có chút khó xử… Kỷ Hoành Vỹ không nói lời nào ném xác Khương Quốc đi. Định nói vài lời lấy lại ít thể diện thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tục cách đó không xa, hai bóng đen một trước một sau nhanh chóng lao tới, không khỏi mừng rỡ nói: “Ha ha, rắc rối của mày tới rồi, có gan thì giết hết hai người họ đi!”

 

“A, là đội trưởng Điền Ba và tiểu đội trưởng Chu Thiết!”

 

 

Chiến sĩ Tổ Ưng bên cạnh Thượng Ất nhận ra Chu Thiết và Điền Ba. Bởi vì độc tố và tức giận mà mất đi lý trí, sức mạnh Chu Thiết bộc phát lúc này gần gấp đôi bình thường. Bất cứ nơi nào đi qua, dù là người tị nạn bình thường hay người tị nạn điên cuồng thì tất cả đều kêu thảm ngã xuống, miệng vết thương lớn trên người như bị con hổ điên cuồng cắn xé, thê thảm vô cùng.

 

“Hừ hừ, quên nói với mày. Phàm là con người bị độc tố thần kinh xâm nhập vào não bộ nếu dùng sức điên cuồng trong thời gian dài, cuối cùng sẽ khiến bộ não mất đi lý trí. Từ lúc Chu Thiết phát cuồng cho tới giờ đã qua mười phút, thời gian hắn biến thành kẻ điên đã chẳng còn bao nhiêu. Tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng tao lại muốn xem mày làm thế nào mới có thể ngăn hắn biến thành kẻ điên!”

 

Kỷ Hoành Vỹ cười. Thân hình to lớn được bọc trong đá bật mạnh về phía sau, sức tấn công lớn trong nháy mắt thu hút ánh mắt của Chu Thiết. Hai mắt nhìn chằm chằm mù mịt mà đỏ ngầu, Chu Thiết gầm lên rồi xông về phía Kỷ Hoảnh Vỹ. Lại không ngờ Kỷ Hoành Vỹ quay người chạy, đám người Thượng Ất phía sau lưng lộ ra trước mặt Chu Thiết.

 

“Thượng Ất! Anh phải cẩn thận chút, trạng thái của Chu Thiết rất kỳ lạ. Chỉ số năng lượng trong cơ thể anh ấy tăng nhanh, hiện giờ đã vượt quá 80.000, ngay cả tôi cũng rất khó khống chế anh ấy, anh nhất định phải cẩn thận đấy!”

 

Thấy Chu Thiết điên cuồng xông về phía Thượng Ất, Điền Ba đi theo bảo vệ Chu Thiết suốt chặng đường không khỏi lo lắng hét lên. Anh ta rất rõ sức mạnh của Thượng Ất. Xét về năng lực giết người thì không ai ở đây có thể theo kịp Thượng Ất. Nhưng Chu Thiết là người mình, muốn khống chế mà không làm anh ta bị thương, đây là chuyện gần như không thể nào.

 

Thượng Ất phải làm thế nào mới có thể ngăn cản Chu Thiết?

 

“Rầm!”

 

Khi mọi người đang lo lắng, một bóng đen to lớn đột nhiên nhảy tới, sau đó chỉ thấy thân hình Chu Thiết bị đạp mạnh lên không trung giống như đạn pháo, lăn lông lốc trên đường tới khi đụng ngã bốn năm người tị nạn thì khó

 

 

khăn lắm mới dừng lại, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ như khi dã thú bị thương.

 

Thú cưỡi nhân mã Quan Tiểu Dĩnh đã ra tay thay Thượng Ất vào thời khắc quan trọng, một chân đá bay Chu Thiết!

 

“Quan Tiểu Dĩnh, nhớ đừng làm thương cậu ta thật, dùng sức đánh cậu ta ngất là được.” Thượng Ất thản nhiên nói, ra hiệu cho Quan Tiểu Dĩnh vén áo choàng trên người lên. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều chấn động trước khuôn mặt trắng bệch kỳ lạ cùng dáng vẻ kiêu ngạo kia của Quan Tiểu Dĩnh, thật lâu không nói nên lời.

 

“Em gái, cô… đây… đây là người hay ngựa vậy?” Một chiến sĩ Tổ Ưng thì thào lẩm bẩm. Một chiến sĩ Tổ Ưng khác bên cạnh vỗ đầu anh ta một cái, lớn giọng nói: “Nói thừa, đương nhiên là… người rồi! Thượng Ất lão đại của chúng ta quyền thế như vậy, người khác cưỡi ngựa, anh ấy cưỡi… em gái. Hơn nữa còn là một em gái rất xinh đẹp đó. Cậu nhìn ngực cô ấy…”

 

“Gầm!”

 

Lời nói của chiến sĩ Tổ Ưng bị một tiếng gầm cắt ngang. Tuy Quan Tiểu Dĩnh đã đánh mất ý thức con người lại vô cùng thú tính. Thấy chiến sĩ Tổ Ưng chỉ vào ngực rồi tùy tiện bình phẩm hiển nhiên đã chọc giận cô. Nếu không phải Thượng Ất trói buộc bên cạnh, xem chừng cô đã một chân đạp gãy xương đứt gân của đối phương từ lâu.

 

“Đừng nói nhảm nữa, lực lượng của thú cưỡi nhân mã rất mạnh. Một lát nữa cô ấy sẽ trấn áp Chu Thiết, các cậu nhân cơ hội trói Chu Thiết lại. Ngoài ra, trạng thái hiện giờ của Chu Thiết không bình thường cho lắm, cậu ấy đang cạn kiệt năng lượng sinh vật. Sau khi bắt cậu ấy thì tiêm một liều thuốc tăng hoạt tính, sau đó phải lập tức đánh ngất, nhớ là động tác phải nhanh…”

 

Thượng Ất sắp xếp trận chiến một cách có trật tự, hắn rất có lòng tin đối với Quan Tiểu Dĩnh.

 

Sau trận lũ lụt, Quan Tiểu Dĩnh cũng hấp thụ rất nhiều nhân tố năng lượng từ nước. So với khi vừa mới biến dị thì thân hình lúc này của Quan Tiểu

 

 

Dĩnh càng cao lớn cường tráng hơn, tứ chi cũng cứng cáp mạnh mẽ hơn. Cả người dũng mãnh, uy nghiêm thoạt nhìn giống như chiến thần nhân mã trong truyền thuyết thần thoại phương Tây, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

 

0.12240 sec| 2418.68 kb