Chương 350. Biến hóa của côn ngư
“Mày... tại sao mày vẫn còn có... một thanh đao?!”
Kỷ Hoành Vỹ chạm vào vết dao sâu chỗ yết hầu, từng đợt mồ hôi lạnh giống như thác nước trút xuống dọc theo phía sau lưng. Nếu không phải vì có lớp đá bảo vệ, thêm vị trí phía sau của hắn ta, vết chém vừa nãy của Thượng Ất không chỉ đơn giản như cắt một tảng đá!
“Tao đã cho mày một cơ hội đúng không? Đáng tiếc các người đều không muốn. Cùng lắm là mấy vạn sinh lực, ở trước mặt cao thủ chân chính thực sự lại giống như một con đom đóm nhỏ yếu mỏng manh, thật nực cười là các người lại dùng nó để đấu tranh.”
Thượng Ất cũng không để ý đến Kỷ Hoành Vỹ đang hoảng sợ, hắn dùng tay trái vung vung cốt đao tinh vực phát ra ánh sáng màu xanh lam nhạt. Hàng chục xác chết trên mặt đất, giống như những con lợn trên thớt, nhanh chóng biến thành những miếng thịt và rơi xuống dưới hồ.
“Về phần mày, người và kiếm mày vừa thấy chẳng qua là dư âm do tao để lại. Cho tới bây giờ mày vẫn chưa nhận ra khoảng cách giữa tao và mày sao? Đối với tao áo giáp đá của mày dường như là lớp vỏ cứng rắn của con ốc đáng thương, tao chỉ cần tùy tiện giẫm lên, bỏ đi, tao sẽ tiễn mày lên đường!”
So với thanh trọng kiếm Vô Công thích quét sạch mọi thứ, Thượng Ất lại thích cái cảm giác quyến rũ cắt trên cơ thể con người của tinh vực cốt đao hơn. Ngoài ra, sức chiến đấu của Thượng Ất cao tới hàng trăm nghìn giá trị năng lượng, nên hắn hoàn toàn không cần sử dụng trọng kiếm để đối phó với Kỷ Hoành Vỹ. Mảnh kiếm bị phân mảnh sẽ chỉ khiến Thượng Ất mất hứng chiến đấu. Dùng dao chém vào cơ thể kẻ thù là cách chiến đấu hấp dẫn nhất!
“Ha ha, mày giỏi lắm, tao chịu thua! Có điều, Kỷ Hoành Vỹ tao muốn chạy trốn thì người như mày cũng không thể bắt được tao!” Kỷ Hoành Vỹ ha ha cười lớn, đột nhiên nhảy về phía hồ Tổ Ưng, nước bắn tung toé tứ phía, thân thể Kỷ Hoành Vỹ chậm rãi chìm xuống đáy hồ, nhưng kỳ lạ là không có bọt khí nào nổi lên.
Và ngay khi Kỷ Hoành Vỹ sắp chìm trong đáy hồ, hắn ta đột nhiên mở mặt nạ cự thạch ra, nét mặt tự hào đầy vẻ châm chọc,
“Ồ, quên nói cho mày biết. Áo giáp cự thạch của tao còn có tác dụng phong ấn, thêm nữa tao có thể điều khiển những tảng đá dưới đáy hồ tạo thành bậc thang nên chào tạm biệt mọi người nhé, cứ ngu ngốc ở đây chờ một mình đi!”
…
“Chết tiệt, lỡ như có hoả tiễn đồng thì phải ném một cái cho chết tên này!”
“Không, thật quá đáng. Chết tiệt. Vì tên này mà chúng ta đã giết hàng chục đồng đội, giờ chỉ có thể nhìn hắn bỏ chạy. Khốn kiếp!”
Chiến sĩ Tổ Ưng đi theo Thượng Ất nhìn thấy cảnh này, cả đám đều bất mãn. Nắm chặt tay lặng lẽ nhìn Kỷ Hoành Vỹ biến mất giữa hồ, nhưng không có cách nào ngăn cản. Đúng lúc này, đám người của căn cứ Nhạc Bảo ở phía sau bước tới chỗ Thượng Ất, ngữ khí nghi hoặc hỏi: “Thượng Ất lão đại, vì cái gì mà anh không lấy ác thú cốt cung mà bắn hắn?”
Đột nhiên, khi tất cả mọi người đang thắc mắc về ý nghĩa lời nói của Thượng Ất, bong bóng trên mặt hồ bỗng nhiên lăn tăn, sau đó, một cơn sóng lớn lao từ giữa hồ lên không trung giống như một quả bom nổ tung.
“Ôi trời, đó là… một con quái vật!” Một bóng đen nổi lên khỏi mặt nước, mọi người đều kinh hãi.
Điều đầu tiên đập vào mắt mọi người là một con mắt có kích thước bằng một chiếc xe nhỏ. Phía trên con mắt là một vầng trán phẳng màu xanh đen rất lớn, trên đó có các chấm và sọc màu đỏ kết nối với nhau, tạo ra một cái đầu lớn to bằng tòa nhà cao tầng, giống như bầu trời đêm đen dưới những vì sao.
“Cá? Hay là quái thú?”
Nhìn chằm chằm đầu thú khổng lồ trồi lên mặt nước, nhất thời Thượng Ất có chút không rõ nguồn gốc của thứ này. Đánh giá phần lộ ra trên mặt nước,
thứ này trông giống như trán của một con cá voi xanh khổng lồ, nhưng đôi mắt của nó lớn hơn nhiều so với mắt của cá voi xanh, khiến nó giống như một bầu trời đầy sao sâu thẳm.
Nhưng nếu là một con cá voi, thì hai cái dẹt thuôn dài hiện ra ở hai bên đầu của nó, đám lông tơ đen nhánh giống như chim, dã thú lớn lên theo từng đợt sóng, giống như hai đôi cánh nhẹ nhàng vỗ về, tạo thành những con sóng khổng lồ xô thẳng vào người dân hai bên hồ. Điều quan trọng nhất là Thượng Ất không thể ước lượng được con vật ẩn dưới dưới mặt nước lớn đến mức nào. Nhưng dù thế nào đi nữa, hồ Tổ Ưng, có chiều rộng hơn một km, anh chàng này chắc chắn là cực lớn, chiều dài ít nhất là hơn 100 mét.
“Thuỷ tổ thần thú! Xin chấp nhận thờ cúng của những con người lạc lối này. Mong ngài phù hộ cho những người tội nghiệp này, không phân biệt là người hay thú! Chúng tôi nguyện vì ngài mà hiến dâng mạng sống cùng những vật phẩm quý giá nhất để thỏa mãn ngài!”
Đột nhiên ở phía khác của bờ sông truyền đến từng đợt tiếng van xin và lời cầu nguyện. Mọi người nhìn về phía phát ra lời cầu nguyện, chỉ thấy mấy người biến sắc đang quỳ trên mặt đất, hai tay đan vào nhau, toàn thân run rẩy, nhắm mắt lại không dám nhìn dã thú khổng lồ trong nước, dập đầu cung kính.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
Trần Phóng ôm con trai Thượng Nhạc Nhạc bước tới chỗ Thượng Ất, Lị Á và Đỗ Giai Tuệ đi theo sau bảo vệ mẹ con họ, mà đang xem ở phía sau chính là đám người lão giáo sư Triệu Khiêm và Phán Tử, Hoa Đa Tình. Nhìn thấy cá lớn dần dần nổi lên, thân hình to lớn như núi, Hoa Đa Tình khoa trương hét lớn: “Khiếp, một con cá lớn như vậy, một cái nồi lớn cũng không đủ hầm!”
“Tên nhãi ngu ngốc này, con cá này là thứ mà cậu có thể ăn sao?” Nhìn khoé miệng tên mập chảy nước miếng, Triệu Khiêm trợn mắt khinh thường, kinh ngạc nhìn quái thú khổng lồ, rồi tự mình lẩm bẩm nói: “Giống… thật là giống, nếu thứ này lớn thêm gấp trăm lần nữa thì đúng là giống hệt như côn ngư được ghi trong sách cổ!”
“Côn ngư? Đó là loại cá gì, có thể ăn được không?” Tên béo gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi. Triệu Khiêm vốn dĩ là giáo sư của một trường đại học nên đôi khi anh không thể hiểu được những gì hắn ta nói, nhưng anh tin vào bản năng của mình. Linh tính mách bảo chỉ cần ăn được một miếng con cá lớn này thì sẽ thu được lợi lớn, cả đời hưởng lợi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo