Chương 352. Nhạc Nhạc bị tập kích
Khi khoảng cách gần hơn, sẽ thấy đôi môi của hai con cá chép đã mọc ra những chiếc râu dài hơn chục cm, chúng không ngừng lắc lư trong không trung khi cơ thể chúng rung lên trông hệt như bộ râu của con rồng trong truyền thuyết. Theo mô tả trong sách cổ, đây hoàn toàn không phải là hai con cá chép bình thường, mà là hai con cá chép thần sắp hóa rồng!
“Hì hì, ra tay thật hào phóng…” Điền Ba bước tới chỗ Thượng Ất, nhìn những con cá kỳ lạ to lớn trên hồ Tổ Ưng với đôi mắt có chút mệt mỏi, nói đầy ẩn ý: “Thượng Ất, tôi càng ngày càng không hiểu anh, ông đây đã trú ở đây hơn một tuần, cũng chưa từng thấy thứ này xuất hiện, anh vừa mới trở về không bao lâu, không những tùy tiện đã có thể giải quyết bao nhiêu phiền phức, mà ngay cả những sinh vật huyền bí này cũng đều vội vã chạy ra gặp anh, còn chủ động tặng quà cho anh... Chậc chậc, thành thật mà nói, đôi khi tôi tự hỏi liệu anh có thật sự là con người không, có khi nào anh là quái vật cải trang thành người không?”
“Đội trưởng Điền, mấy ngày không gặp anh đã trở nên cởi mở hơn rồi, lại còn bắt đầu biết trêu chọc tôi rồi, ha ha.” Thượng Ất mỉm cười, vẻ mặt chân thành mà tự nhiên.
Sau một thời gian dài xa cách rồi trùng phùng nhưng lại lập tức hợp lực để chiến đấu, Thượng Ất rất nhẹ nhõm khi thấy Điền Ba bình an vô sự. Hiện tại, Hoàng Long đuổi theo Ngưu Vương mà bị mất đi liên lạc, mà Thượng Ất không muốn lại mất đi Điền Ba, một trợ thủ đắc lực của mình.
“Có điều lời của anh cũng đúng, con cá quái dị này... à, đó là Côn ngư mà Triệu Khiêm nói. Có vẻ như đúng là vì nó gặp tôi mà mới hiện lên có điều có một điểm tôi vẫn không hiểu!” Thượng Ất vừa nói, nét mặt khó hiểu lại hiện lên trên mặt, “Hình dáng con Côn ngư này to lớn như vậy, khí tức sinh mệnh cũng là nồng đậm nhất trong tất cả các sinh vật mà tôi đã từng gặp. Tất cả năng lượng sinh vật của chúng ta gộp lại cũng không bằng nó... Vì vậy nên tôi không hiểu, nó dùng điệu bộ nịnh hót này đến gặp tôi, rốt cuộc là bởi vì cái gì?”
“Bởi vì anh là lão đại uy phong sáng suốt, thân thể tràn đầy năng lượng chính trực của vũ trụ, trên có thể làm cảm động nhật nguyệt, dưới có thể chinh phục dã thú ở tám phương, sớm muộn có thể thống nhất bốn biển, xưng bá đất liền.”
Có lẽ vì bữa tối có manh mối, tên béo Hoa Đa Tình đã say mê kích động mà không kiềm chế được bản thân, những lời tâng bốc thốt ra khiến ai nghe cũng ớn lạnh... kỹ năng nịnh bợ của tên mập này phải gọi là đẳng cấp thế giới.
“Tên mập này, anh đi sang một bên, đừng làm chậm trễ chuyện của Thượng Ất!” Đỗ Giai Tuệ hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên mập một cái, sau đó quay sang Thượng Ất nói: “Cẩn thận chút, tôi luôn luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Vừa rồi Trần Phóng sợ anh phân tâm nên không nói cho anh biết, từ sau khi con cá quái dị này xuất hiện, trạng thái của Thượng Nhạc Nhạc rất kỳ lạ, thằng bé trở nên rất yên tĩnh ánh mắt cũng… có chút gì đó quái quái.”
“Hả? Nhạc Nhạc làm sao vậy?”
Mấy ngày gần đây, bởi vì buổi tối luôn ở cùng nhau, tên nhóc kia đã dần dần quen thuộc với sự tồn tại của Thượng Ất, bây giờ rất bám anh, khi không có việc gì thì luôn vươn tay muốn ôm Thượng Ất.
Đột nhiên nghe được Đỗ Giai Tuệ nói Thượng Nhạc Nhạc có gì đó không đúng lắm, trái tim Thượng Ất lập tức treo lên.
“Cũng không có gì, chỉ là bắt đầu từ lúc này đứa trẻ này dường như là đột nhiên trưởng thành lên vậy, nó mới có mấy tháng tuổi mà ánh mắt nhìn con cá quái dị kia giống như là ánh mắt của đứa bé mười mấy tuổi vậy, bên trong dáng vẻ này rõ ràng là đang suy nghĩ.” Đỗ Giai Tuệ cố gắng sắp xếp câu nói để miêu tả tình trạng của Thượng Nhạc Nhạc, nhưng đột nhiên cô lại nghĩ đến một chuyện kỳ lạ khác, vội vàng nói với Thượng Ất: “Còn một chuyện nữa, mặt dây chuyền hình đàn cổ mà anh đưa cho Nhạc Nhạc đã phát ra ánh sáng trắng từ nãy đến giờ, và đôi mắt của Nhạc Nhạc cũng trở nên kỳ lạ từ khi nó bắt đầu phát sáng.”
“Mặt dây chuyền hình đàn cổ phát sáng? Ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ?”
Lông mày của Thượng Ất nhướng lên, nét mặt tuấn tú chậm rãi được bao phủ một tầng đằng khí, những lời nhắc nhở của Đỗ Giai Tuệ đột nhiên làm Thượng Ất nhớ về một loại khả năng, đã từ từ thổi bùng lên ngọn lửa giận trong lòng Thượng Ất.
“Là tấn công tinh thần sao? Con Côn ngư chết tiệt này có khả năng giải phóng lực tinh thần, hơn nữa lại nhân lúc chúng ta không chú ý mà tiếp xúc với ý thức của Thượng Nhạc Nhạc... Con mẹ nó, dám động vào con trai của ông đây, con quái vật này muốn chết phải không?”
Người khác không biết mặt dây chuyền hình đàn cổ, nhưng Thượng Ất lại biết rất rõ sự kỳ diệu của ngọc bội này. Mặc dù Cao Trác Nhiên đã phá hủy sáu sợi dây, điều này gần như phá hủy cấu trúc năng lượng đặc biệt của mặt dây chuyền hình đàn cổ, nhưng một sợi dây đàn duy nhất còn lại vẫn luôn phát huy được tác dụng thần kỳ của mình đó chính là ngọc bội có thể nuôi dưỡng tinh thần Kết quả là Thượng Nhạc Nhạc chỉ đeo ngọc bội trong ba ngày mà nó đã lộ ra nhiều biểu hiện khác nhau. Chẳng hạn về nghị lực, Thượng Nhạc Nhạc hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi. Ở độ tuổi này, những đứa trẻ khác phải ngủ ít nhất 12 tiếng mỗi ngày, kể từ khi Thượng Nhạc Nhạc đeo ngọc bội này thì chỉ cần ngủ 8 tiếng mỗi ngày là đủ để luôn luôn tràn đầy năng lượng. Ngay cả khi Trần Phóng buồn ngủ, thì đôi mắt của cậu bé này vẫn luôn sáng ngời đầy năng lượng.
Vì vậy, Thượng Ất cho rằng chỉ cần đeo mặt dây chuyền hình đàn cổ lâu dài, Thượng Nhạc Nhạc sẽ có khả năng trở thành người biến dị não rất cao. Không có ngạc nhiên khi trong tương lai cậu nhóc này chắc chắn sẽ vượt mặt tiến sĩ L và Cao Trác Nhiên bằng sự phát triển trí não của mình, cậu bé sẽ trở thành “á thần” đầu tiên hoặc thậm chí là vị thần thực sự trong thời mạt thế!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo