Chương 346. Người thu dọn tàn cuộc
Trong một bụi cỏ thấp bé, một bà lão tóc hoa râm đang ôm một đứa bé nhỏ giọng nhắc nhở Thượng Ất đừng đi về phía trước. Nhưng thú cưỡi nhân mã
Quan Tiểu Dĩnh trước mặt bà lão khẽ đạp vó ngựa, trong nháy mắt đã bỏ lại bà phía sau. Chỉ có giọng nói trầm trầm của Thượng Ất vang lên: “Cám ơn bà, bây giờ bà có thể đưa đứa trẻ đi lấy một phần đồ ăn cùng với đội ngũ của tôi, hãy nói là phần mà Thượng Ất đã hứa cho bà!”
“Ừ, cám ơn cậu người tốt bụng… đây là thức ăn Thượng Ất cho… Khoan đã, lúc nãy người trẻ tuổi kia gọi cậu là gì? Trời ơi, lẽ nào cậu là Thượng Ất, người chủ thật sự của căn cứ Tổ Ưng trong truyền thuyết?”
Bà lão nhìn theo bóng lưng mờ dần của Thượng Ất với ánh mắt không tin nổi. Cậu bé trong lòng bà cũng tò mò thò đầu ra tựa như muốn xem đám người này là ai lại không hề sợ hãi dám điên cuồng phóng thẳng về chiến trường như thế.
“Thật là trận chiến hỗn loạn mà… Tên Điền Ba này sao vậy, tại sao đột nhiên xuất hiện nhiều người tị nạn điên cuồng như vậy?” Nghĩ đi nghĩ lại, Thượng Ất ra hiệu cho Quan Tiểu Dĩnh phía dưới tăng tốc tiến lên. Mà lúc này, càng lúc càng nhiều người tị nạn đang trốn hai bên đường phát hiện dấu vết của Thượng Ất đều nhìn hắn đấu đá lung tung trên đường, chạy thẳng tới giữa chiến trường với vẻ tò mò và kinh ngạc.
“Người này là ai? Sao chưa từng thấy hắn?” Một người đàn ông mắt nhỏ tay cầm dao cẩn thận thăm dò nghe ngóng, một người phụ nữ có khuôn mặt gầy gò bên cạnh hắn ta vội vàng túm lấy, quở trách: “Mau trốn đi, anh không cần mạng nữa à? Ngộ nhỡ bị những người điên cuồng kia phát hiện thì cả ba người nhà chúng ta đều không sống được nữa đâu!”
“Chắc không sao đâu, em xem cái người cưỡi ngựa đi qua đó, chẳng phải cũng không sao đó thôi!” Người đàn ông mắt nhỏ không để ý nói, lại không ngờ một người đàn ông ở nhà khác đang trốn dưới tán cây lớn phía đối diện đột nhiên nhỏ giọng nói: “Mắt nhỏ, nghe lời vợ cậu không sai đâu, mau nằm sấp xuống! Tôi nói cậu nghe, chắc chắn người đàn ông đó không phải người thường, con ngựa hắn ta cưỡi phía dưới là do người biến thành, hơn nữa còn là một người phụ nữ, Khi hắn đi qua tôi đã lén nhìn, chắc chắn không sai!”
“Anh nói gì vậy? Ngựa người đó cưỡi không phải ngựa mà là người?” Người đàn ông mắt nhỏ kinh ngạc nhìn về phía đoàn người cưỡi ngựa biến
mất, trong mắt đầy vẻ khó tin. Mà lúc này người đàn ông đối diện lại tiếp lời: “Tôi khẳng định đó là một người phụ nữ. Ừm, là quái vật có nửa thân trên là phụ nữ, nửa thân dưới là ngựa… Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ con đó là thể thoái hóa, mà nó còn là loại thể thoái hóa có thể ăn thịt người!”
“Không thể nào, nếu là quái vật có thể ăn thịt người vậy vì sao không ăn người đàn ông đó, lại còn để hắn cưỡi nữa… Khoan đã, không lẽ người đàn ông đó vốn không sợ bị ăn?”
Đang nghĩ thì người đàn ông mắt nhỏ chợt rùng mình. Hắn ta đột nhiên nhớ lại một câu nói được truyền miệng giữa những người tị nạn. Nghe những người may mắn sống sót từ phía Nam tới nói rằng, bên đó đã bắt đầu xuất hiện con người kiểm soát hoàn toàn thể thoái hóa, nhưng điều kiện trước tiên ít nhất giá trị năng lượng phải vượt qua mốc 50.000.
Nhìn dáng vẻ thoải mái của người đàn ông ban nãy, lẽ nào hắn cũng là người mạnh như vậy? Nhưng vì sao người đàn ông này lại xuất hiện vào lúc quan trọng này. Nếu như hắn cũng bị lây độc tố khiến thần kinh hưng phấn, cộng thêm cả con ngựa phụ nữ thoái hóa thoạt nhìn rất lợi hại phía dưới kia… Chà chà, thế này sắp có kịch hay để xem đây!
Càng ngày càng có nhiều người chú ý tới sự xuất hiện của Thượng Ất. Những người điên cuồng đó lũ lượt kéo đến đông như kiến lại dễ dàng bị đánh bay và bị bỏ lại phía sau bởi thú cưỡi nhân mã mạnh mẽ. Nhưng dưới sự ra hiệu có chủ ý của Thượng Ất thì thú cưỡi nhân mã Quan Tiểu Dĩnh từ đầu tới cuối đều không ra tay sát hại ai. Thậm chí ngay cả phần thân trên ở dưới lớp áo choàng cũng không để lộ, có điều sau khi mở đường thì mặc cho những người tị nạn này đi theo phía sau.
Cuối cùng Thượng Ất cũng tới nơi hai bên giao chiến kịch liệt. Những mảnh vụn thi thể bị tàn phá của những chiến sĩ Tổ Ưng và mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí khiến ánh mắt Thượng Ất dần tối sầm lại. Mà đúng lúc lúc này, một người chiến sĩ Tổ Ưng vóc dáng cường tráng lảo đảo chạy tới. Tuy đôi mắt anh ta đỏ ngầu nhưng vẫn dựa vào sự minh mẫn duy nhất còn sót lại cố gắng để tránh thoát sự cắn xé của những người tị nạn điên cuồng xung quanh. Khắp nơi trên chiến trường đều là người chết. Khi chiến sĩ Tổ Ưng không cẩn thận vấp phải một thi thể thì bốn năm
đôi mắt đều đỏ ngầu, những người tị nạn gào thét xông tới giống như thây ma, há to mồm cắn mạnh vào vai, đùi còn có bụng, lưng của những chiến sĩ Tổ Ưng.
“Con bà nó, muốn ăn ông đây? Má nó, chết cùng các người!”
Dường như gân cốt mệt mỏi kiệt sức, cảm nhận sự đau nhức trên cơ thể, khuôn mặt chiến sĩ Tổ Ưng lộ ra vẻ tuyệt vọng. Đột nhiên lấy ra một quả lựu đạn quân dụng, đám chiến sĩ Tổ Ưng dùng miệng rút chốt an toàn, cánh tay giơ cao chuẩn bị buông tay ném nổ lựu đạn.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay to dày mà mạnh mẽ đột nhiên nắm lấy cánh tay anh ta, sau đó lựu đạn bị một lực rất lớn giật đi, bên tai anh ta truyền tới giọng nói trách mắng thản nhiên: “Chết cùng với đám rác rưởi này? Đây là cách Điền Ba huấn luyện các cậu hả? Các cậu còn xứng là chiến sĩ Tổ Ưng không?”
“Hả? Anh là ai, mau trả lựu đạn cho tôi, ông đây không thể bị bọn họ cắn chết thế này!”
Nhìn những người tị nạn tê liệt ngã xuống nằm bất động xung quanh, chiến sĩ Tổ Ưng có hơi sững sờ. Anh ta muốn cướp lựu đạn về theo bản năng lại không ngờ cánh tay người kia vững như sắt, mặc cho anh ta dùng sức thế nào cũng không hề nhúc nhích. Lúc này, người tị nạn điên cuồng luôn theo sau đoàn người cưỡi ngựa dần dần tới gần bao vây tất cả bọn họ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo