Chương 357. Hóa ra là ủy thác

 

“Ha ha, Thượng Ất, anh không hiểu rõ huyền thoại về sự tiến hóa của Côn Bằng, đương nhiên sẽ không biết mình đã chiếm lợi ích lớn như thế nào. Nếu tôi không nhầm thì một trong ba chú chim nhỏ này sau này sẽ trở thành chim đại bằng trong truyền thuyết, cũng chính là sinh mệnh siêu cấp mà anh thường nhắc tới!”

 

Lời nói của Trần Khiêm khiến Trần Phóng giật mình, mọi người thì tròn mắt ngạc nhiên.

 

 

Kể từ khi Thượng Ất trở lại đội, thuật ngữ về vật thể mang sức sống siêu cấp bắt đầu lan rộng trong đội ngũ. Thượng Ất nói rõ rằng trong tương lai mọi người phải chăm chỉ rèn luyện để tăng sức mạnh của mình, bởi vì thời đại sinh vật bùng nổ đã đến, các dạng vật thể mang sức sống siêu cấp với khả năng có năng lực phép thuật cuối cùng sẽ thay thế con người đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, mà nếu con người không chăm chỉ sẽ sa vào đáy chuỗi.

 

Vì vậy, ngay khi Triệu Khiêm đề cập đến dạng vật thể mang sức sống siêu cấp, lập tức thu hút được sự quan tâm của mọi người.

 

“Tôi nói này lão Triệu, lời ông nói thật sự không đáng tin chút nào, ông coi sinh mệnh siêu cấp là cải trắng à, tùy tiện đụng phải một cái cũng gọi là sinh mệnh siêu cấp? Ba tên nhóc này chính là ba con gà nhỏ, có chỗ nào giống thứ mang sinh mệnh siêu cấp chứ?”

 

Tên béo không chút e ngại bắt bẻ Triệu Khiêm, bọn họ từ ngày gặp nhau đến giờ đã nhìn không vừa mắt đối phương, giờ lại có thêm cơ hội liền lao vào cãi nhau, quả thật chính là kẻ thù không đội trời chung.

 

Triệu Khiêm nheo mắt nhìn tên béo, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt, giọng điệu khinh thường dù đứng cách đó hơn mười mét cũng có thể nhận ra: “Tên mập chết tiệt không có học thức, còn dám nghi ngờ phán đoán của tôi. Trong khoảng thời gian này, ngoài ăn và ngủ, mỗi ngày anh còn làm việc gì khác nữa không? Tôi là giáo sư nổi tiếng của đại học Đế Đô, đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian. Tôi đã dùng thời gian này để nghiên cứu rất nhiều sách cổ, trong đó có “Sơn Hải Kinh và “Hoa Nam Kinh” có ghi lại những chuyện lạ thời thượng cổ, tôi đã đọc muốn nát mười quyển sách, cuối cùng phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa...”

 

“Bí mật gì? Giáo sư Triệu, ông nói nhanh lên, đừng có thừa nước đục thả câu.”

 

Trần Phóng, Đỗ Giai Tuệ, Điền Ba và những người khác đứng xung quanh Triệu Khiêm tò mò nghiêng người về phía trước, thúc giục ông ta nhanh chóng giải thích.

 

 

“Tôi phát hiện ra rằng trên người những con thú thoái hóa mang rất nhiều đặc điểm giống với những quái thú được ghi lại trong sách thời thượng cổ. Mọi người có còn nhớ con cáo tuyết mà chúng ta gặp khi đi trên đường không? Mắt nó xanh xen lẫn đỏ, đuôi trắng chẻ đôi, tai có lấm tấm một chút màu vàng... Những điểm này rất giống với những con hồ ly chín đuôi chưa trưởng thành được ghi lại trong sách cổ, tôi tin rằng con cáo nhỏ kia tương lai có thể sẽ lớn lên thành hồ ly chín đuôi trong truyền thuyết, tức là nó sẽ trở thành một vật thể mang sức sống siêu cấp có những dị năng vô cùng mạnh mẽ!”

 

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy con cáo trắng nhỏ kỳ quái đó. Lúc đó tôi đang nghĩ rằng con vật này đẹp quá, có nên bắt đi không, không ngờ tôi vừa cầm súng lên thì chớp mắt một cái nó đã biến đi đâu mất, tốc độ còn nhanh hơn cả viên đạn.”

 

Một tên lính tên Nhạc Bảo đang đứng ở bên cạnh Triệu Khiêm kinh ngạc, anh ta không ngờ con cáo nhỏ mà mình gặp phải lại ghê gớm tới như vậy. Khi đồng đội của anh nghe những gì anh nói xong, cười lên nói: “Ha ha, Vạn Vũ anh tiêu đời rồi, anh lại chọc phải một con hồ yêu! Tương lai nó lớn lên, trở thành sinh mệnh siêu cấp, nó chắc chắn sẽ quay lại tìm anh tính nợ.”

 

“Này, Tiêu Kha anh đừng có hù dọa Vạn Vũ. Có khi nó là một con tiểu hồ ly, sau khi lớn lên nhớ tới Vạn Vũ sẽ quay lại lấy thân báo đáp, ngày đêm đàn hát dịu dàng tiêu hồn đó, ha ha.”

 

“Đúng vậy đúng vậy, con người và ác quỷ cùng nhau tạo nên một tình yêu xuyên chủng tộc, chuyện của anh sẽ trở thành một câu chuyện lãng mạn được lan truyền qua nhiều thế hệ ở căn cứ Tổ Ưng... Ha ha, Vạn Vũ, cậu nhất định phải cố gắng lên, các anh tin chú.”

 

Vạn Vũ chỉ mới là thiếu niên mười tuổi, da mặt mỏng, bị mọi người đùa bỡn làm cho xấu hổ mặt đỏ bừng lên. Ngay lúc này, Đỗ Giai Tuệ hét lớn để giúp cậu ta giải vây và để mọi người thấy được sức mạnh mạnh mẽ của bạn thân vợ lão đại.

 

“Cút sang một bên, bắt nạt kẻ khác thú vị lắm à? Nhìn mấy người các anh bộ dạng ai nấy cũng như con gấu vậy, nếu thật sự có hồ yêu các anh có thể cầm cự được bao lâu? Có cần bây giờ lấy trứng ra cho mọi người xem là lợi

 

 

hại như thế nào? Hơn nữa, thứ đó bây giờ chỉ là súc sinh, chọc bà đây chướng mắt, bà liền bóp chết nó, sinh mệnh siêu cấp gì cũng toi đời giống nhau thôi!”

 

“Đỗ Giai Tuệ nói đúng, mọi người cũng không cần coi sinh mệnh siêu cấp là thứ cực kỳ lợi hại, dù sao con người chúng ta vẫn chiếm ưu thế, chỉ cần chúng ta nắm bắt thời gian gia tăng thực lực, cho dù là hồ ly chín đuôi hay những con quái thú khác đến chúng ta không sợ bọn nó. Chọc giận chúng ta, chúng ta lột da ăn thịt nó!”

 

Thượng Ất vừa nói, vừa vươn tay ra hiệu Triệu Khiêm đi tới, nghiêm giọng hỏi: “Giáo sư Triệu, anh có chắc sẽ có một con trong số ba con côn ngư này trở thành sinh mệnh siêu cấp không? Chỉ cho tôi xem là con nào!”

 

“Tôi chắc chắn… nhưng tôi không biết đó là con nào!” Triệu Khiêm thành thật trả lời. Vẻ mặt Thượng Ất bình tĩnh không lên tiếng, anh biết rằng tiếp theo nhất định Triệu Khiêm có chuyện phải giải thích thêm. “Theo sách cổ, Côn Bằng sinh ra có đôi cánh, vào tháng 6 hàng năm, sẽ theo gió biển Bắc Hải mà bay lên, sau đó bay về phía nam đến Nam Minh Thiên Trì, biến thành một con cá lớn, lặn xuống đáy nước nghỉ ngơi, dưỡng sức. Sau đó chu kỳ lặp lại, các ngôi sao thay phiên nhau. Đến thời điểm thích hợp, nó sẽ chọn một trong những vùng nước sâu để sinh con, và sau đó...”

 

Triệu Khiêm nói, anh ta nhìn chằm chằm thật sâu vào đàn côn ngư trong vòng tay của Trần Phóng và những người khác, và nói với vẻ chắc chắn.

 

 

0.12997 sec| 2407.398 kb