Chương 344. Độc tố thần kinh
“Thủy Thanh Nhan? Mày bắt cô bé rồi?”
Điền Ba vừa nhìn là đã nhận ra được Thủy Thanh Nhan, so với những cô bé đang run lên bần bật khác thì cô nhóc này quật cường ngẩng đầu đứng giữa một nhóm người hoàn toàn không sợ bộ giáp đá khổng lồ và đáng sợ sau lưng.
Thủy Thanh Nhan nghe thấy Điền Ba nói vậy thì cũng ngay lập tức hét lên: “Không liên quan đến việc nhà anh, hừ! Các người chẳng có ai tốt đẹp cả, tốt nhất là chết hết đi!”
“Ha ha, đúng là nha đầu vừa bướng bỉnh lại vừa đáng yêu...” Điền Ba thấy Thủy Thanh Nhan không sao rồi tâm trạng mới bình tĩnh được một chút.
Mặc dù mấy cô nhóc này tuổi còn nhỏ, lớn nhất cũng không quá mười tuổi nhưng có thể thấy giá trị năng lượng trong cơ thể chúng đang tăng rất
nhanh, rất có tiềm năng, nói không chừng cũng đạt đến trình độ cơ bản mà Thượng Ất nói đến. Nếu hôm nay mà chúng chết trong đám hỗn loạn kia thì đúng là một tổn thất lớn cho Điền Ba.
Điền Ba suy nghĩ một chút rồi nói với Kỷ Hoành Vỹ: “Nghe đây, chúng ta tha cho mấy đứa bé gái này, công bằng đấu với nhau một trận. Nếu anh thắng, tôi sẽ đi khỏi hồ Tổ Ưng. Nếu anh thua, tôi cũng không giết anh mà để anh đem theo người của mình an toàn đi khỏi đây. Thế nào?”
“Ha ha, mày lại tốt đến như vậy sao? Tao lại không dám tin đó, hừ!” Kỷ Hoành Vỹ lạnh lùng nói, sau đó lại vẫy tay, dùng một ngón tay đá lớn đẩy một thanh niên gầy gò tiến về phía trước: “Khương Quốc, nếu không muốn vợ con mày chết thì phải làm theo lời tao nói.”
“Được, được rồi. Anh làm ơn đừng làm hại họ, tôi đều đồng ý với anh.”
Người đàn ông gầy gò tên Khương Quốc đó mặt mũi hoảng hốt hai tay run rẩy mà nói. Đột nhiên một làn khói đen xuất hiện giữa các ngón tay quyện vào nhau như một con rắn đen dài. Khi có cơn gió thoảng qua xung quanh đám người thì làn khói đen đó nhanh chóng lao vào hơn một trăm chiến sĩ Tổ Ưng.
“Đây là cái thứ quái quỷ gì vậy? Ai da, sao người tôi tự nhiên lại nóng thế này?”
“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy rất khó chịu. Giống như có cái gì đó muốn từ trong não nhảy ra bên ngoài.”
“A, tôi chịu không nổi nữa rồi. Tôi muốn giết người kia và cả đám dân lưu lạc kia nữa.”
Một lúc sau khói đen bay ra ngoài, các chiến sĩ Tổ Ưng bắt đầu khó chịu và dữ dằn giống như một cơn thịnh nộ. Lúc này những người dân lưu lạc kia cũng bắt đầu lộ ra vẻ kỳ quái. Bất kể là nam hay nữ, ai có khói đen trên người thì con mắt cũng đều lập tức biến thành màu đỏ và gầm lên như một con dã thú, cả người run lên hoàn toàn mất hết kiểm soát.
“Ha ha, mấy người chúng mày cứ ở đó đợi chết đi. Nói cho các người biết sự thật, Khương Quốc đang đứng cạnh tôi đây chính là người có thể làm suy thoái con người mà các người nói đến. Anh ta biến một lượng chất độc của côn trùng thành làn khói tựa sương mù, có thể giải phóng nhiều excitotoxin kích thích thần kinh. Những người bị nhiễm độc tố này thì trừ khi chết hoặc bất tỉnh, nếu không sẽ điên cuồng tấn công mọi sinh vật xung quanh. Chỉ có bộ giáp bằng đá tảng của tao là không sợ độc tố này. Vì thế hôm nay trừ tao ra, tất cả các người đều sẽ chết vì phát điên. Đợi các người đều chết hết rồi thì ông đây sẽ chiếm lấy hồ Tổ Ưng và xưng bá nơi đây.”
Giọng cười của Kỷ Hoành Vỹ đầy nham hiểm, độc ác, y lấy tay đẩy Khương Quốc để anh ta tiếp tục giải phóng độc tố. Đúng như những gì y nói, khi chất độc thần kinh tiếp tục phát tán, hàng nghìn người lưu dân trong bán kính gần trăm mét bắt đầu trở nên bồn chồn như động vật hoang dã và bắt đầu điên cuồng lao về phía các chiến sĩ Tổ Ưng.
“Đáng chết! Giương cung!”
Không đợi Điền Ba ra lệnh, Chu Thiết đã tự mình làm chủ và ra lệnh thành công. Có điều chính Chu Thiết cũng không để ý rằng mắt anh ta cũng dần trở nên đỏ ngầu, một luồng khí đang lợi dụng để điều khiển tâm trí của anh ta khiến anh ta càng lúc càng điên dại.
“Không xong rồi, thật không ngờ rằng Kỷ Hoành Vỹ lại tìm ra được con quái vật đáng sợ như vậy. Lẽ nào phải thật sự giết sạch những người tị nạn đã mất đi ý thức này hay sao?”
Điền Ba không kịp nghĩ gì nhiều nữa, tình hình bây giờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát rồi. Đội quân Tổ Ưng mạnh mẽ như vậy nên cũng ít bị ảnh hưởng bởi chất độc. Nhưng tình hình của những người dân kia rất là cấp bách, họ gần như hoàn toàn mất đi ý thức mà điên cuồng xông lên, súng ống và cái chết cũng không ngăn cản được bọn họ.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà xác của những người tị nạn chết trước tuyến phòng thủ của các chiến sĩ tổ ưng đã chất thành núi. Nhưng sau đó những người tị nạn vẫn chạy ầm ầm như thây ma cho đến khi chiến sĩ Tổ Ưng hết đạn và lấy quân gai ra chiến đấu với chúng và cắn xé, đánh phá, công kích nhau như thú rừng.
Mà trong đám người đó, Kỷ Hoành Vỹ mặc một bộ giáp bằng đá khổng lồ, nhân cơ hội lao tới và tận dụng điểm yếu của đội quân Tổ Ưng liên tục tấn công và giết chết đối thủ. Trong một thời gian ngắn, chiến sĩ Tổ Ưng thương vong nặng nề, ngược lại ngày càng có nhiều chiến binh ngã xuống trước sự đáng sợ của Kỷ Hoành Vỹ.
“Kỷ Hoành Vỹ! Tên chết tiệt này đi chết đi!”
Chính vào lúc này, Chu Thiết gầy gò bỗng nhảy đến trước mặt Kỷ Hoành Vỹ. Chu Thiết như tăng thêm sức lực, gần như không kiểm soát được ý thức của mình, tận mắt chứng kiến đồng đội của mình lần lượt ngã xuống. Cuối cùng Chu Thiết cũng không thể kiềm chế được cơn tức giận nữa, giơ tay đấm một cú trời giáng vào mặt Kỷ Hoành Vỹ.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, đá vỡ thành từng mảnh bay lên không trung.
Cú đánh trút giận của Chu Thiết mạnh hơn mọi người tưởng tượng, chỉ dựa vào sức mạnh thể chất thì cú đấm này cũng khiến cả người sắt đá của Kỷ Hoành Vỹ trở nên chao đảo, ngay cả áo giáp bằng đá tảng bảo vệ đầu cũng vỡ ra một mảnh lớn để lộ ra bộ mặt của Kỷ Hoành Vỹ bên trong.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo