Chương 342. Đập mày như chó (2)

 

Mà lúc đó động tác của một số người phi thường nhanh nhẹn đến mức vượt ra khỏi trình độ của người bình thường, không thể nghi ngờ gì nữa đây chính xác là tốc độ của dị năng giả. Ngoài ra còn có mấy tên dân lưu lạc có lực bật lên vô cùng kinh khủng, chỉ cần nhảy một cái là có thể vượt qua ít nhất là năm sáu mét, rõ ràng đôi chân cường tráng có dị năng lực bật rất cường đại.

 

“Xem ra sau trận mưa to kết thúc, lại có không ít người hấp thu năng lượng rời rạc mà phát sinh biến dị, sản sinh một chút năng lực cổ quái kỳ lạ nha.” Cách đó không xa, Điền Ba lẳng lặng quan sát tất cả, trong lòng bùi ngùi. Không nghĩ tới một trận mưa to cộng thêm lũ lụt lại có thể bồi dưỡng ra nhiều dị năng giả đến như vậy, còn những người bình thường khác mặc dù không có khoa trương như bọn chúng nhưng từng cái từng cái tố chất thân thể của nhân loại bây giờ đều siêu việt hơn cực hạn của nhân loại trước khi tận thế, đạt đến một tình trạng cường điệu hoá, chỉ sợ lần này đám người Chu Thiết gặp phiền toái lớn rồi.

 

“Mấy tên ngu xuẩn các người thật sự cho rằng chiến sĩ Tổ Ưng chúng tôi chỉ biết dùng súng giết người sao? Đi chết hết đi cho tôi!”

 

Mắt thấy đám dân lưu lạc đang cấp tốc tới gần Chu Thiết chẳng những không lùi, ngược lại ném khẩu súng trong tay sau đó trở tay một cái móc ra

 

 

một con dao găm quân đội sắc bén, lao tới chỗ tên râu quai nón. Trong nháy mắt thân ảnh cả hai người nhoáng một cái ngay trước mặt mọi người, sau đó chỉ nghe được tiếng kêu thảm của tên râu quai nón phát ra không ngừng, cơ thể hắn giống như hồ lô bị rỉ nước, máu tươi khắp người không ngừng chảy ra.

 

“Không thể nào, sức mạnh cơ bắp của ông đây rất đặc thù ngay cả đạn cũng bắn không thủng, sao mày có thể đánh tao bị thương được?”

 

Tên râu quai nón hoảng sợ liều mạng giãy dụa, nhưng con dao trong tay Chu Thiết như là một con rắn độc đuổi theo hắn không tha, mặc cho hắn tránh né như thế nào cũng không thể tránh thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Thiết đâm từng cái từng cái vào cơ thể của hắn.

 

“Chỉ là 12.000 năng lượng dị năng, chỉ bấy nhiêu đó đã thật sự cho rằng mình vô địch rồi? Nói cho mày biết trong mắt của tao dị năng cơ bắp của mày còn không bằng cá lớn biến dị trong hồ nước Tổ Ưng, bọn chúng ít nhất còn có thể chống đỡ được khoảng 20.000 năng lượng công kích, mà mày… trong mắt của tao, mày cũng chỉ là một đống rác rưởi mà thôi.” Chu Thiết hời hợt nói, dao gâm trong tay lại bỗng nhiên vẽ trên không trung một vòng lóe sáng, trong nháy mắt biến mất ở vị trí trái tim của tên râu quai nón.

 

Máu tươi đột nhiên như nước không ngừng chảy ra, tên râu quai nón trừng mắt giống y hệt mắt của cá chết không cam lòng hỏi: “Mày… rốt cuộc là mày có bao nhiêu giá trị năng lượng?”

 

“Nói cho mày biết để mày an tâm mà chết.” Chu Thiết chậm rãi rút ra dao găm quân đội đang cắm ở trên người tên râu quai nón ra rồi nhẹ nhàng lau sạch sẽ máu trên con dao lên người tên râu quai nón cao giọng nói: “Hôm qua tao đã ăn một con cá trong hồ Tổ Ưng giá trị năng lượng hiện tại của tao là 53.100!”

 

“Cái gì, 53.100?”

 

Tất cả dân lưu lạc vừa xông lên nghe thấy vậy thì cả tập thể liền trì trệ, bọn họ đều bị lời nói của Chu Thiết dọa sợ. Ai cũng biết, một khi giá trị năng lượng vượt qua 50.000, cho dù người này không tiến hóa ra dị năng, hắn

 

 

cũng có thể dựa vào năng lượng dồi dào trong cơ thể đem tốc độ cùng sức mạnh thôi hóa đến một trình độ kinh khủng nào đó.

 

50.000 giá trị năng lượng là đường ranh giới thứ nhất phân chia đẳng cấp sinh mệnh. Hiện tại đám dân lưu lạc này mới ý thức được vì sao ở trước mặt Chu Thiết tên râu quai nón lại giống một con chó không thể chống đỡ được một dao của Chu Thiết. Đẳng cấp năng lượng chênh lệch quá lớn cho dù tên râu quai nón có được dị năng cũng vô dụng!

 

Nhưng những cái này đều không quan trọng, quan trọng ở điểm Chu Thiết nhắc đến cá lớn trong hồ Tổ Ưng. Y nói rất rõ ràng bởi vì ăn cá lớn trong hồ mới đột phá 50.000 giá trị năng lượng.

 

Ánh mắt của đám dân lưu lạc nhìn Chu Thiết bắt đầu chậm rãi phát sinh biến hóa, có vài phần e ngại còn mang theo một tia lửa nóng. Lý trí nhắc nhở bọn họ phải cách xa Chu Thiết ra, nhưng khát vọng với đồ ăn và lực lượng lại khiến bọn họ không tự chủ được bước chân tiếp tục hướng về phía trước.

 

Nhân loại có thể sống đến hiện tại, mỗi người đều đã nhận thức được tầm quan trọng của sức mạnh. Trong cái thời tận thế này không có sức mạnh thì chỉ có thể sống không có tôn nghiêm ở dưới chân người khác. Bây giờ cá trong hồ Tổ Ưng có thể khiến sức mạnh tăng đột biến chuyện này đối với tất cả mọi người mà nói là một cơ hội tốt ngàn năm có một!

 

Bầu không khí bắt đầu trở nên càng ngày càng quỷ dị, trong đám dân lưu lạc bắt đầu có người phát ra tiếng chất vấn,

 

“Hồ Tổ Ưng cũng không phải nhà các người, dựa vào cái gì ngăn cản chúng tôi qua bên kia bắt cá?”

 

“Đúng nha dựa vào cái gì chứ, chúng tôi đều sắp đói chết rồi, trong hồ có nhiều cá như vậy, vì sao không thể cho chúng tôi bắt cá chứ?”

 

“Đúng vậy, chúng tôi đều là người Đế Đô còn sống sót, chúng tôi có quyền lợi hưởng thụ đồ vật trong hồ. Mau tránh đường, chúng tôi cũng muốn ăn cá!”

 

 

Càng ngày càng nhiều dân lưu lạc gia nhập ồn ào kháng nghị, dường như đã quên tình cảnh vừa nãy Chu Thiết đánh chết tên râu quai nón tàn khốc như thế nào. Nhìn thấy loại tình huống này Điền Ba đi tới nói: “Mọi người nghe đây không ai muốn các người chết đói cả, nhưng hồ Tổ Ưng vừa mới hình thành, trong đó loài cá có thể ăn cũng không nhiều. Nếu như tất cả đều mọi người đồng loạt đi bắt loạn, rất nhanh tài nguyên cá ở hồ Tổ Ưng sẽ khô kiệt. Mấy tháng sau, có lẽ trong hồ Tổ Ưng sẽ không có đồ vật có thể ăn, cho nên tôi tuyệt đối không cho phép loại chuyện này chỉ thấy lợi trước mắt mà không nghĩ lâu dài này xảy ra!”

 

“Chó má, người đều sắp chết đói hết rồi, còn quan tâm cái cá gì chứ. Ở trong lòng các người, chẳng lẽ sinh mạng của chúng tôi còn không bằng một con cá?”

 

 

0.55634 sec| 2401.469 kb