Chương 355. Bà đỡ

 

Không biết từ bao giờ, từ ven sông vào sâu trong đồng bằng, bóng người đen kịt quỳ xuống. Tất cả đều nằm rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy, cúi đầu. Ngoại trừ thể hiện sự tôn kính theo cách nguyên thủy nhất này thì những người này không thể tìm ra được cách nào khác để bày tỏ sự kinh hoàng và sợ hãi khi thấy Thượng Ất bay lên không trung.

 

“Côn ngư, ta sẽ hỏi còn ngươi trả lời, gật đầu hoặc là lắc đầu, hiểu không?” Thượng Ất bay lơ lửng trên không trung, vẻ mặt trầm tư. Côn ngư không thể nói, anh chỉ có giao tiếp với nó giống như cách anh giao tiếp với Thượng Nhạc Nhạc, sử dụng một trong hai cách để giao tiếp.

 

“Phập!”

 

Một tia nước lớn phun ra từ mũi giữa hai mắt của côn ngư, đầu nó ngửa lên xuống trong làn nước nước, dường như đang cố tỏ ra rằng nó hiểu lời của Thượng Ất.

 

Có thể hiểu thì tốt rồi. Thượng Ất hài lòng nhìn côn ngư rồi hỏi: “Ngươi đã tiếp cận chúng ta và cứu thêm một vài người nữa, có phải muốn hỏi chúng ta điều gì đúng không?” Côn ngư gật đầu, đồng thời cơ thể cũng chuyển động rất lớn, thân thể chậm rãi từ từ xoay chuyển, phần bụng vốn dĩ đang chìm dưới nước dần dần lộn ngược, tất cả mọi người đều bất giác nín thở!

 

 

Vết thương! Vết thương rất lớn!

 

Trên bụng trắng như tuyết của côn ngư lộ ra một vết thương cực lớn dài gần mười mét, rộng ba mét, khiến người ta không khỏi kinh hãi, hít thở không thông.

 

Thượng Ất và những người khác thực sự không thể nghĩ ra thứ gì có thể gây ra tổn thương nghiêm trọng như vậy cho con côn ngư này. Về kích thước, thứ có thể làm ra được vết thương lớn như vậy trên côn ngư hẳn là loại có kích thước không nhỏ, thậm chí còn lớn hơn côn ngư không ít. Nhưng kích thước của con côn ngư lớn hơn cá voi xanh, loài động vật lớn nhất trên trái đất ít nhất hai hoặc ba lần, trên thế giới này còn có thứ gì có thể lớn hơn con côn ngư này?

 

“Có muốn ta chữa thương cho ngươi không?”

 

Quay trở lại tình hình trước mắt, Thượng Ất thử hỏi.

 

Theo cách hiểu thông thường, hành vi này của loài vật thể hiện sự tin tưởng vào con người hoặc cầu xin sự giúp đỡ của con người. Đối với biểu hiện của côn ngư, Thượng Ất cảm thấy có khả năng cao là cầu xin chữa bệnh.

 

Đáng tiếc, lần này Thượng Ất đã đoán sai, đối mặt với câu hỏi của anh, Côn ngư khẽ lắc đầu và ưỡn bụng lên không trung.

 

“Này, gần miệng vết thương dường như đang cử động, hình như có thứ gì đó đang vặn vẹo. Chờ đã, chắc không phải là...” Động tác kỳ lạ của côn ngư khiến Thượng Ất có chút bất ngờ, nhưng khi ánh mắt lại vô tình nhìn qua khu vực gần vết thương, một sự bất thường nhỏ đã thu hút sự chú ý của anh.

 

Ngay dưới lớp da bụng của côn ngư, dường như có thứ gì đó đang cố gắng di chuyển, nhưng bởi vì vị trí quá gần vết thương, mỗi khi thứ đó di chuyển, cơ thể của côn ngư sẽ tự động co giật, hiển nhiên là cực kỳ đau đớn.

 

“Ngươi có con à?” Thượng Ất ngạc nhiên hỏi, côn ngư nghe vậy vội vàng gật đầu, sau đó dùng hai vây chỉ vào bụng của mình, Thượng Ất không khỏi kinh ngạc hỏi, “Trông ngươi rất đau đớn, lại không cần ta giúp ngươi chữa thương... Chắc không phải là ngươi muốn ta giúp ngươi đỡ đẻ đó chứ?!”

 

 

Nói đến đây, Thượng Ất đột nhiên lạnh sống lưng. Anh nghĩ đến một khả năng, con côn ngư này cố gắng hết sức tiếp cận anh, chẳng lẽ muốn y làm “bà đỡ” giúp nó sinh côn ngư con?”

 

“U u u!”

 

Thượng Ất vừa dứt lời, trong miệng côn ngư lập tức phát ra thanh âm vui vẻ như tiếng của xe lửa. Rõ ràng là rất vui khi Thượng Ất đoán được suy nghĩ của nó. Đúng vậy, thực ra con cá khổng lồ này chỉ muốn Thượng Ất giúp nó đỡ đẻ... Chính xác mà nói, nó muốn Thượng Ất giúp thực hiện “mổ lấy thai”!

 

Bởi vì Côn ngư đã quan sát trận chiến giữa Thượng Ất và Kỷ Hồng Vỹ, Trọng Kiếm Vô Công và Tinh Vực Cốt Đao của Thượng Ất mạnh đến mức bất kỳ cái nào cũng đều có thể chém nó rách da. Trừ anh ta ra, không ai có thể giúp nó đỡ đẻ, cũng không ai có thể mổ nó để lấy côn ngư con ra.

 

“Ha ha ha, các người có nghe không con côn ngư kia thế mà lại cầu xin lão đại Thượng Ất đỡ đẻ cho nó! Lão đại bà đỡ, biệt danh này nghe cũng không tệ nha, Ha ha ha.”

 

Ở phía xa, bởi vì giọng nói của Thượng Ất quá lớn, tên mập Hoa Đa Tình, Điền Ba và những người khác có thể nghe thấy rất rõ ràng, vẻ mặt Thượng Ất thì chán nản, còn gã béo cười không ngớt. Khi những người khác nghe thấy những lời của Thượng Ất, tất cả đều ngẩn người ra. Nói nửa ngày, hóa ra con cá này tìm Thượng Ất là để giúp nó sinh cá nhỏ, chuyện này có chút buồn cười rồi.

 

“Không, nghĩ cũng đừng nghĩ! Trọng Kiếm và Cốt Đao của ông đây là dùng để giết người, sao có thể giúp mày làm chuyện như vậy được chứ!?”

 

Nghe thấy tiếng cười của tên mập ở đằng xa, Thượng Ất đứng trên không trung lảo đảo, suýt chút nữa rơi xuống nước. Hắn đường đường là lão đại của căn cứ Tổ Ưng, dưới tay có hàng trăm chiến sĩ dũng mãnh, sao có thể sa sút đến mức phải đi đỡ đẻ cho một con cá?

 

“Thượng Ất, anh giúp nó chút đi, dù gì thì vừa rồi anh cũng đã bắn nó một tên, như vậy thì coi như chuyện này kết thúc.” Phía xa xa Điền Ba mỉm

 

 

cười nói, anh ta cũng rất ngạc nhiên về hành động của côn ngư. Lúc trước Thượng Ất từng nói rằng sau trận lũ lụt, các sinh vật trải qua biến đổi to lớn, nhiều sinh vật có trí tuệ sẽ bắt đầu xuất hiện và dần bắt kịp con người. Bây giờ nhìn thấy những hành động của con côn ngư kia đã chứng minh lời nói của Thượng Ất hoàn toàn đúng, trí thông minh của loài cá lớn này thậm chí còn không thua người thường.

 

“Đúng rồi Thượng Ất, nó đang mang thai còn phải chịu vết thương nặng như vậy, nhất định nó rất buồn, an giúp nó đi.” Trần Phóng vừa ôm đứa nhỏ vừa hô to, lương tâm của Trần Phóng không cho phép cô đứng nhìn người khác chịu khổ, huống hồ côn ngư còn mang thai, điều này gợi lên tình mẫu tử trong Trần Phóng, khiến cô giúp nó mở miệng cầu xin Thượng Ất.

 

 

0.11392 sec| 2408 kb