Quái vật vượn khổng lồ phản ứng rất nhanh, nhưng có người so với nó phản ứng càng nhanh hơn. Vũ Văn Tinh, đội trưởng dị năng giả đội hộ vệ, khi Thượng Ất từ xa đem mũi tên nguyên tố hệ gió nhắm ngay quái vật vượn khổng lồ, thân hình của ông ta trong nháy mắt biến mất tại chỗ, sau không phẩy mấy giây sau thân hình của ông ta lại trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Thượng Ất một mét!

 

“Dịch chuyển tức thời?”

 

Thượng Ất kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên toàn thân mặcáo giáp đen trước mặt, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Ngàn vạn lần không nghĩ tới, lại có thể gặp dị năng giả hệ không gian trong truyền thuyết ở đây.

 

Ởkiếp trước, dị năng giả hệ không gian được ca ngợi như con cưng của thần. Những người lợi hại đó có thể độc lập mở ra không gian trống rỗng, hoặc ẩn mình ngàn dặm, hoặc chứa đựng trăm vật...Nói tóm lại, dưới góc nhìn của khoa học hiện đại về năng lực của dị năng giả hệ không gian, cũng có thể hiểu là bọn họ sở hữu sức mạnh xoay chuyểnkhông gian không thể tưởng tượng nổi nào đó, loại sức mạnh này khiến họ bấp chấp khoảng cách, bất chấp cách trở không gianở, giải phóng năng lượng là có thể di chuyển tức thời đến nơi khác.

 

" Nói một cách chính xác, năng lực của tôi gọi là Siêu Chất Hố Đen Xuyên Không Gian…" Vũ Văn Tinh ung dung thản nhiên đánh giá Thượng Ất, đối phương liếc măt đã nhận ra dị năng của mình, điều này khiến trong lòng ông ta vô cùng kinh ngạc. Bởi vì trước mắt mà nói, con người thường đem dị năng dịch chuyển tức thời của ông ta xem như một loại thần tích nào đó, cũng vì thế vô cùng sùng bái.

 

Nhưng người đàn ông này...Trần Tinh lại một lần nữa nghiêm túc đánh giá Thượng Ất, ánh mắt lạnh nhạt và luồng khí năng lượng kinh người tỏa ra từ cánh tay hắn làm cho Vũ Văn Tinh ý thức được, người đàn ông đối diện này không chỉ biết rõ, hơn nữa cũng không hề sợ hãi dị năng dịch chuyển tức thời của mình chút nào.

 

Vũ Văn Tinh lặng lẽ tập hợp năng lượng trong cơ thể đến mức tối đa, chiến ý bành trướng bắt đầu lan về phía Thượng Ất.

 

 

“Siêu Chất Hố Đen Xuyên Không Gian ...Một lời giải thích thú vị, điều này có nghĩa là dị năng dịch chuyển tức thời của ông thật ra là dựa vào năng lượng bộc phát tức thời tạo ra một lỗ đen nhỏ hạt chất nối hai không gian, nhờ vào đó ông mới có thể hoàn thành một bước nhảy cự ly ngắn trong nháy mắt… Đúng không?

 

Giống như đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng giọng nói phân tích rõ ràng của Thượng Ất rơi vào tai của Vũ Văn Tinh lại giống như tiếng sấm gây chấn động.

 

"Tên này rốt cuộc chui từ đâu ra? Giải thích của anh ta giống hệt với tiến sĩ L người phụ trách phòng thí nghiệm sinh học, chẳng lẽ anh ta cũng là thiên tài quái vật khoa học?" Vũ Văn Tinh âm thầm thán phục, nhỏ giọng giải thích trong miệng.

 

"Cậu nói không sai, nguyên lý dị năng của tôi đúng là như thế. Nhưng cậu không nên hiểu lầm, tôi tới gặp cậu cũng không có ác ý, tôi chỉ hi vọng cậu đừng ra tay công kích con vượn khổng lồ, nó là siêu cấp vũ khí do quân đội nghiên cứu ra, cậu thấy bộ giáp bảo vệ màu đen không vàng không xanh trên người nó không? Vật kia là chìa khóa mở cổng thiên giới, đó là vật còn sót lại của cổng thiên giới tại nước Hoa!"

 

"Giáp bảo vệ màu đen? Chìa khóa cổng thiên giới?"

 

Thượng Ất nghe vậy sững sờ, trước đó trận chiến đột ngột bùng nổ, Thượng Ất thật đúng không có cẩn thận quan sát trang bị trên người vượn khổng lồ. Hiện tại cẩn thận nhìn lại, Thượng Ất phát hiện trên người của vượn khổng lồ có lớp vảy dày mịn như vảy rắn có màu đen như mai rùa bọc quanh cơ thể. Mà càng làm cho Thượng Ất cảm thấy chấn kinh chính là, giáp bảo vệ này vậy mà lại di chuyển theo mỗi lần vượn khổng lồ di chuyển, giống như là có sức sống, từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào trên thân thể vượn khổng lồ.

 

Thu hồi ánh mắt, khuôn mặt Thượng Ất nghi hoặc hỏi: "Những tin tức này đều thuộc về bí mật quân đội, tại sao ông nói với tôi?"

 

Vũ Văn Tinh ngay lập tức trả lời: "Bởi vì tôi không muốn gây ra hiểu lầm, làm con người mục tiêu của chúng ta hẳn là nhất trí. Cậu cũng nhìn thấy

 

 

vượn khổng lồ mạnh đến mức nào, tôi không ngại nói cho cậu biết một tin tức, kỳ thật vượn khổng lồ này còn đang ở thời kỳ trẻ sơ sinh, tuổi thực của nó mới chỉ chưa đến một tuổi…"

 

"Cái rắm, sợ thứ đồ chơi này của các người bị chúng tôi giết nên mới chạy tới nói cho chúng tôi biết nhiều như vậy." Lãnh Vân ở một bên bất mãn cắt ngang lời Vũ Văn tinh, đồng thời lấy tay chỉ các chiến sĩ tử thương ở khắp nơi: "Nếu chúng ta cùng một phe, khi quái vật kia giết người tại sao ông không ngăn nó? Hừ!"

 

"Cô là ai?" Vũ Văn Tinh bị Lãnh Vân châm chọc khiêu khích, trên mặt lập tức âm trầm như nước. Mà sau khi ông ta thấy rõ quân hàm của Lãnh Vân, khóe miệng lại biểu lộ một tia khinh thường: "Hừ, cô biết tôi là ai không? Ngay cả quân đoàn trưởng của các cô nhìn thấy tôi đều phải trả lời quy củ, một sĩ quan nho nhỏ cũng dám làm càn như vậy, có phải cô chán sống rồi hay không!"

 

Cuối cùng, sự kiên nhẫn của Vũ Văn Tinh bắt đầu hao mòn. Làm đội trưởng dị năng giả đội bảo vệ, trách nhiệm chủ yếu của ông ta là bảo vệ an toàn của mấy vị lãnh đạo lớn của quân đội kia. Lần này phòng thí nghiệm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vượn khổng lồ đánh người bị thương chạy trốn, ông ta tạm thời là người phụ trách bắt vượn khổng lồ. Nhưng không ngờ, không chỉ có Ninh Đào công khai dẫn thủ hạ chống lại mệnh lệnh của ông ta, nữ sĩ quan chức vị thấp này vậy mà cũng dám nhục mạ ông ta trước mặt mọi người, mà nguyên nhân chỉ là vì cái chết của vài quân nhân mà thôi.

 

"Đủ rồi, dưới góc độ cùng là con người, tôi không giết ông, bây giờ ông có thể đi." Sắc mặt Thượng Ất lạnh lùng nói, lại một lần nữa đem Thao Thiết Cốt Cung nhắm ngay quái vật vượn khổng lồ: "Nhưng mà thứ này bắt buộc phải chết, nguyên nhân rất đơn giản -Tôi nhìn nó rất khó chịu!"

 

"Đợi đã, cậu đang nói cái gì? Cậu điên rồi phải không, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng cung tên trên tay cậu có thể giết vượn khổng lồ sao? Cậu có tin hay không dựa vào dịch chuyển tức thời của tôi, ngay khi cậu bắn ra mũi tên kia tôi có thể vặn gãy cổ của cậu? Thằng nhóc cậu không nên quá kiêu ngạo, tôi khuyên cậu…"

 

"Vù vù!"

 

 

Vũ Văn Tinh chưa nói xong, trong nháy mắt một chùm ánh sáng lục lam như con rồng từ Thao Thiết Cốt Cung lao ra, Thượng Ất thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp bắn mũi tên đã chờ đợi từ lâu này ra!

 

"Cậu!"

 

Vũ Văn Tinh ngơ ngác nhìn mũi tên nguyên tố hệ gió màu xanh bay về phía vượn khổng lồ, tốc độ nhanh đến mức giống như tia chớp khiến ông ta cảm thấy tuyệt vọng. Một mũi tên này đã vượt qua trí tưởng tượng của con người, với tốc độ cực hạn phần đuôi mũi tên vậy mà để lại một tàn ảnh khói xanh trong không khí.

 

Đuổi theo sao?

 

Vũ Văn Tinh cười khổ lắc đầu, mặc dù dịch chuyển tức thời của ông ta rút ngắn khoảng cách trong thời gian ngắn, nhưng giờ khắc này ông ta thật sự không có lòng tin đuổi kịp mũi tên này. Mũi tên này quá nhanh, nhanh đến nỗi Vũ Văn Tinh cảm thấy tuyệt vọng, ông ta rất khó tin rằng một mũi tên kinh hoàng như vậy có thể được bắn ra bởi một con người.

 

“Gừ!”

 

Trong lúc Vũ Văn Tinh ngây người, vượn khổng lồ ở đối diện rốt cuộc cũng phản hồi , chẳng qua phản hồi chỉ là tiếng kêu thảm. Lòng bàn tay với kích thước như một chiếc ô tô và trongi mắt phải dưới bàn tay không ngừng phun máu tươi. Dưới sự thúc đẩy của bản năng, vượn khổng lồ lựa chọn dùng bàn tay bảo vệ con mắt, nhưng nó ngàn vạn lần không ngờ tới một mũi tên này của Thượng Ất thực sự quá nhanh, nó mới vừamột cái tay lên, mũi tên đã liên tiếp bắn thủng bàn tay và giáp bảo vệ màu đen, mãi đến khi đã đâm xuyên qua con ngươi bên mắt phải của nó thì cuối cùng mới biến mất.

 

Một đòn bị thương, vượn khổng lồ rống giận rung trời...Thế nhưng một giây sau tất cả mọi người đều choáng váng, sau khi hung dữ trừng mắt nhìn Thượng Ất, vượn khổng lồ vậy mà lại xoay người chạy, thân thể khổng lồ nhanh chóng biến mất ở bên ngoài, cuối cùng không thấy tăm hơi đâu, cuối cùng chỉ để lại trên mặt đất những mảnh vụn nhỏ .

 

 

"Mẹ kiếp, như vậy cũng được sao?"

 

Ninh Đào ngẩn ra nhìn về phía thân ảnh vượn khổng lồ biến mất, đột nhiên nhớ tới Thượng Ất là người làm ra tất cả. Nhưng khi ông ta quay đầu nhìn về phía Thượng Ất, lại phát hiện Thượng Ất và Lãnh Vân sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có Vũ Văn Tinh vẻ mặt cổ quái nhìn về phía chân trời, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

 

 

0.10786 sec| 2437.477 kb