Ở kiếp trước, có hai loại người Thượng Ất ghét nhất. Thứ nhất là người thoái hóa; thứ hai, những ác bá ức hiếp kẻ yếu. Mà nếu phải so sánh cao thấp giữa hai loại, Thượng Ất thà rằng chọn loại thứ hai, bởi vì bọn họ rõ ràng cũng là đồng loại giống như mình, nhưng lại làm những chuyện tàn nhẫn, độc ác hơn dã thú.

 

Đổng Đắc Mãnh phải chết, đây là nhất định, Thượng Ất đang chờ thời cơ ra tay!

 

“Mẹ mày, mày lợi hại lắm phải không? Để mày lợi hại một lúc, Tam Đản gọi người!”

 

Ngoài dự liệu, Đổng Đắc Mãnh bị Thượng Ất liên tục chế nhạo, lại không lựa chọn ra tay tại ngược lại hét lớn với một người đàn ông mập mạp phía sau, theo sau chỉ thấy một nhóm người lần lượt đi ra từ các góc tối xung quanh lều vải.

 

“Có chuyện gì vậy anh Đổng, có người định kiếm chuyện sao? Ăn gan hùm mật gấu rồi sao.”

 

“Hừ, có lẽ từ bên ngoài tới, chưa nghe thấy chuyện hôm trước. Dám tùy tiện giở thói ngang ngược trong địa bàn của anh Tào, thật sự chán sống rồi sao!”

 

“Nói đúng lắm, hôm trước người đàn ông tự xưng là dị năng giả đó, bây giờ không phải chỉ là người tàn phế còn một chân thôi sao? Nghe nói anh ta trơ mắt nhìn hai cánh tay và cái chân còn lại bị con chó yêu thích của anh Tào ăn sạch sẽ, còn không nhịn được gào khóc lớn tại chỗ! Các cậu không nhìn thấy dáng vẻ đó, thật sự cực kỳ buồn cười, ha ha.”

 

Thảo luận ầm ĩ, khi mấy chục người cầm gậy và súng ống vây quanh Thượng Ất, Đổng Đắc Mãnh rốt cuộc nhẹ nhõm.

 

 

Những người này đều là thủ hạ của lão đại Tào, nghe đâu mỗi một người đều đã uống thuốc hoạt hóa do quân đội sản xuất, khi tập hợp cùng nhau thì sức chiến đấu là bất khả chiến bại trong khu định cư này. Mà Đổng Đắc Mãnh càng được lão đại Tào ưu ái hơn, một mình thưởng thức rất nhiều loại thuốc và tinh hạch có giá trị, HP trong cơ thể anh ta đã đạt tới con số đáng kinh ngạc hơn 3000, gấp ít nhất 5 lần so với những người sống sót bình thường.

 

Cho nên, sau khi Đổng Đắc Mãnh triệu tập tất cả thủ hạ, hắn ta không hề lo lắng bước về phía Thượng Ất. Một nhóm côn đồ đông đảo đi theo phía sau, thậm chí còn đập phá khắp nơi khiến gà bay chó chạy xung quanh, người sống sót nhao nhao né tránh chỉ sợ rước họa vào thân.

 

“Nhóc con, chỉ hỏi mày có sợ hay không?” Thanh sắt trong tay Đổng Đắc Mãnh đổi thành mã tấu, chỉ vào mũi Thượng Ất: “Sợ rồi, bây giờ quỳ xuống kêu ba tiếng ông nội, tao sẽ tha chết cho mày, ha ha ha!”

 

“Sợ!” Thượng Ất không chút do dự trả lời, khiến những lời muốn nói tiếp theo của Đổng Đắc Mãnh bị kìm nén thành một mớ hỗn độn, thầm nghĩ trong lòng nhóc con này cứ như vậy kinh sợ? Nhưng lời nói tiếp theo của Thượng Ất lại thiếu chút nữa làm hắn ta tức trợn mắt: “Tôi sợ rằng anh cố gắng thế nào...cũng không có rãnh!”

 

Thượng Ất lạnh lùng nói, xoay người đưa ba lô cho cô gái, nhẹ giọng nói: “Giúp tôi dọn dẹp phòng, đợi chút nữa sau khi giải quyết xong đám người này, tôi hy vọng lập tức có thể tắm nước nóng.”

 

“Chết tiệt, xem bọn tao không tồn tại sao? Sấu Hầu, đi chặn con đĩ kia lại cho tôi, tôi ngược lại muốn xem xem thằng này có thể làm gì...Ơ mẹ kiếp, Sấu Hầu có chuyện gì với cậu vậy?”

 

Đổng Đắc Mãnh đang chuẩn bị lay động sự uy nghiêm của lão đại, Sấu Hầu ác ôn bước tới phía trước ngăn cản cô gái lại bay ra ngoài như một quả đạn đại bác. Sức mạnh khổng lồ liên tục đập nát vài người, cuối cùng ngay cả một cái lều vải cũng không may mắn thoát được trực tiếp bị đập nát thành một cái hố lớn.

 

 

“Anh Đổng, Sấu Hầu dường như không xong rồi, xương ức của cậu ta gần như gãy hết, tim thì bị xương đâm xuyên qua…”

 

Một thủ hạ chạy tới kiểm tra tình hình, rất nhanh liền đem kết quả kiểm tra trở lại. Lúc này đám người Đổng Đắc Mãnh thật sự bùng nổ, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều giơ vũ khí nhắm về phía Thượng Ất, trên mặt lộ ra vẻ kiêng dè.

 

“Anh Đổng phải không? Tôi hỏi anh, vừa rồi anh có thấy rõ thủ hạ của anh bị tôi đá bay như thế nào không?” Thượng Ất bình tĩnh nói, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu như không thấy rõ, tôi sẽ biểu diễn lại một lần nữa cho anh thấy, mượn l… anh ta đi!”

 

Thượng Ất vừa nói, chỉ tay về phía người đàn ông to béo tên là Tam Đản phía sau Đổng Đắc Mãnh, giây tiếp theo Đổng Đắc Mãnh chỉ cảm thấy một làn gió mát thổi qua đầu, tiếp theo đó tiếng kêu rên đau đớn của Tam Đản đột nhiên vang lên từ cách đó mười mấy mét.

 

Thượng Ất này, vậy mà ngay trước mặt mọi người, lại một lần nữa lợi dụng tốc độ ma quỷ đá bay đối phương.

 

“Thế nào, lần này thấy rõ rồi chứ? Còn muốn tôi biểu diễn lần nữa không?”

 

Giọng nói lạnh nhạt của Thượng Ất vang lên sau đầu Đổng Đắc Mãnh, Đổng Đắc Mãnh giật giật cái cổ cứng ngắc từ từ nhìn về phía sau, khóe miệng hiện ra nụ cười so với khóc còn xấu hơn: “Thấy…thấy rõ, người anh em, tôi nghĩ ở đây có chút hiểu lầm, vừa rồi tôi chỉ...đùa với anh thôi.”

 

“Hiểu lầm? Đùa thôi sao? Ha ha, thật đáng tiếc…” Giọng điệu Thượng Ất bình thản, trên mặt lại đột nhiên nở nụ cười: “Nhưng tôi lại không đùa!”

 

Lời này vừa nói ra, mã tấu trong tay Đổng Đắc Mãnh đột nhiên xuất hiện trong tay Thượng Ất, theo sau đó Thượng Ất giơ tay vung trước ngực, khi mọi người còn chưa nhìn thấy rõ, lại trong nháy mắt mã tấu lập tức trở lại tay Đổng Đắc Mãnh.

 

“Được rồi, lần này có rãnh rồi...nhưng mà tôi không thích đàn ông, cho nên anh có thể yên tâm... Đi chết đi!”

 

 

Ngay khi giọng nói của Thượng Ất vừa nói xong, Đổng Đắc Mãnh đột nhiên hét thảm một tiếng. Dưới ánh mắt của mọi người, giống như bị dao giải phẫu tinh xảo của bác sĩ ngoại khoa xẹt qua, giữa lồng ngực của hắn ta đột nhiên tách làm đôi, trái tim đỏ thẫm dưới xương ức và hai lá phổi đầy mạch máu ào ào chảy đầy đất.

 

Đổng Đắc Mãnh đáng thương, vậy mà bị Thượng Ất chém thành hai khúc, cho đến khi chết cũng không biết Thượng Ất đã ra tay thế nào!

 

“Vù vù!”

 

Đám đông như bị ném một quả lựu đạn, tất cả thủ hạ của Đổng Đắc Mãnh trong nháy mắt lập tức bùng nổ. Bình thường đều là bọn họ chém người, lão đại bị chém chết trước mặt mọi người, điều này quả thực ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

 

Chẳng qua những người này vẫn còn sống sau một số cuộc kiểm tra sinh tử, chứng minh bọn họ cũng không phải là những người lỗ mãng liều lĩnh chỉ biết dùng cơ bắp suy nghĩ vấn đề. Thượng Ất thể hiện tốc độ và lực lượng ma quỳ, làm cho tất cả mọi người đều nhận ra rằng lần này chỉ sợ bọn họ đá phải một tấm sắt!

 

“Anh...anh là người trong quân đội sao? Anh không biết rõ quan hệ giữa lão đại Tào và quân đội là như thế nào sao? Tôi nói anh đừng có kiêu ngạo, đợi đến khi lão đại Tào ra tay, anh nhất định sẽ hối hận!”

 

Ai đó trong đám thủ hạ cố gắng uy hiếp Thượng Ất, đối với điều này Thượng Ất cười nhạt một tiếng cũng không để ý tới. Đổng Đắc Mãnh đã bị giết chết,cơn giận dữ trong lòng Thượng Ất cũng vơi đi hơn một nửa. Một vài binh hèn tướng nhát này, Thượng Ất thật sự không có hứng ra tay.

 

“Được, tôi đợi lão đại Tào tới tìm tôi, bây giờ không muốn chết thì lập tức cút cho tôi!”

 

“Được, anh chờ đó! Anh ta là dị năng giả, chúng ta đánh không lại anh ta, chúng ta đi tìm lão đại Tào!”

 

Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

 

 

Sau khi bỏ lại những lời hung hãn , thủ hạ của Đổng Đắc Mãnh nhanh chóng rời đi. Mà lúc này sắc trời đã tối đen, Thượng Ất tùy ý hỏi thăm trên đường một chút, rất nhanh liền tìm được nơi ở của cô gái. Mà lúc này, cô gái đã sớm đun sẵn một bồn nước tắm ở trong phòng, ánh mắt sợ hãi nhìn Thượng Ất chậm rãi đi tới.

 

“Đi vào, giúp tôi xoa bóp bả vai, mấy ngày nay giết người hơi nhiều chút, chỗ này hơi đau nhức.”

 

Vào phòng, Thượng Ất không khách khí cởi quần áo nằm vào bên trong bồn tắm bằng gỗ. Nước sôi nóng hổi rất sạch sẽ, hơi nước bốc lên, Thượng Ất không khỏi thoải mái rên rỉ một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt.

 

“Cô tên gì, tại sao lại ở đây bán thân?”

 

Cảm nhận được bàn tay nhỏ trên đầu vai không ngừng run lên, Thượng Ất biết việc mình giết người bên đường đã dọa cô gái nhỏ này sợ, không khỏi tìm chuyện tán gẫu.

 

 

0.10641 sec| 2435.148 kb