“Tôi tên là Cúc Thiến…Nước hình như có chút lạnh, tôi lại đổ thêm một ít nước nóng cho anh.” Nhắc đến những việc mình đã trải qua, dáng vẻ Cúc Thiến dường như có chút khổ sở. Đợi đổ thêm nước nóng, Cúc Thiến ngẩng đầu yếu ớt thở dài: “Anh Ất, không giấu gì anh, thực ra em là học sinh cấp ba. Vẫn còn đang đi học, em không chỉ có thành tích học tập tốt, hơn nữa còn là nhân vật làm mưa làm gió ở trong trường, đảm nhận phó chủ tịch hội sinh viên.”
Cúc Thiến? Phó chủ tịch hội sinh viên?
Thượng Ất vô cùng kinh ngạc mở to mắt, hắn rốt cuộc cũng nhớ ra thân phận của cô, Cúc Thiến này vậy mà là học sinh của trường trung học Thượng Kinh nơi Thượng Ất ở trước tận thế!
“Hì hì, anh Ất, anh không ngờ em vẫn còn là học sinh phải không, em cũng không ngờ, vốn dĩ ở nhà bản thân được nuông chiều như công chúa nhỏ,
vậy mà bây giờ lại mê muội đến mức bán rẻ thân thể để phục vụ mấy gã đàn ông hôi hám…A, không phải em nói anh Ất, anh là người đàn ông sạch sẽ nhất mà em từng thấy, dáng người cũng rất tuyệt!”
Cúc Thiến mỉm cười, khuôn mặt đã được rửa sạch mồ hôi lộ ra vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ. Thành thật mà nói, dáng người của Thượng Ất là cân đối nhất, bắt mắt nhất trong số những người đàn ông cô từng gặp, lúc nãy khi đổ thêm nước, Cúc Thiến luôn không tự chủ được suy nghĩ muốn nhìn làn da óng ánh như ngọc của Thượng Ất.
“Tại sao cô lại ở đây, người nhà, bạn học, giáo viên của cô đâu?”
Nhìn đường viền cổ áo xám trắng của Cúc Thiến, Thượng Ất lại nhắm mắt, hắn vẫn còn có chút ấn tượng với Cúc Thiến.
Trước tận thế cô gái này đang học lớp mười hai, cũng không ở trong lớp do Thượng Ất dạy. Chẳng qua bởi vì trường học thường xuyên tổ chức đại hội thi đấu thơ ca, thành ngữ, cho nên với tư cách là phó chủ tịch hội sinh viên, Cúc Thiến không có việc gì sẽ đến tổ ngữ văn của trường để trao đổi với Thượng Ất và các giáo viên, xây dựng các quy tắc và quy định của chương trình.
Như vậy, Thượng Ất cũng có chút ấn tượng với Cúc Thiến, nhưng bởi vì không phải học sinh của hắn, Thượng Ất cũng chỉ biết cô tên là Cúc Thiến, những thông tin khác biết không nhiều lắm. Mà bây giờ, hai thầy trò gặp nhau theo loại cách thức này , nói thật cảnh tượng vẫn có chút xấu hổ.
“Hừ, đừng nhắc đến những giáo viên kia, mỗi một người đều làm ra vẻ đạo mạo, nhưng riêng tư bọn họ có trái tim nham hiểm hơn rắn độc và bọ cạp, em hôm nay đi đến bước này đều do bọn họ ban tặng!” Khi nhắc đến các giáo viên trong trường, Cúc Thiến dường như chạm đến lửa giận trong lòng, dáng vẻ phẫn nộ tình cảm bộc lộ trong lời nói: “Hơn một tháng trước ngày tận thế, hiệu trưởng Tào Văn Sơn và hiệu phó Trần Lệ Mai tìm em và một số bạn học nữ khác, nói với bọn em Đế Đô muốn tổ chức đại hội giao lưu học sinh trung học xuất sắc toàn quốc, hy vọng bọn em đại diện cho trường tham gia. Nhưng mẹ kiếp làm gì có đại hội giao lưu nào? Đến Đế Đô bọn em mới biết, tên khốn Tào Văn Sơn kia muốn dùng nữ sinh bọn em làm bàn
đạp, hối lộ những người có thế lực ở Đế Đô, để ông ta ở lại kinh đô giữ chức vụ hiệu trưởng nhà trường.”
“Hử? Tào Văn Sơn và Trần Lệ Mai cũng ở Đế Đô?”
Nghe được lời của Cúc Thiến, Thượng Ất nhíu mày. Trong danh sách những người hắn muốn giết chết nhất, Tào Văn Sơn và Trần Lệ Mai tuyệt đối có thể đứng trong top ba. Ở kiếp trước nếu không phải đôi cẩu nam nữ này bắt nạt Thượng Ất mềm yếu, đuổi Thượng Ất ra khỏi trường học, Thượng Ất cũng tuyệt sẽ không bao giờ bị sóng từ trường của sao X chiếu vào, cuối cùng trở thành một con quái vật người không ra người ma không ra ma. Nhưng Thượng Ất thật sự không ngờ hai người này vậy mà cũng đến Đế Đô, cũng không biết bây giờ hai người bọn họ còn sống hay không.
“Ôi, ông trời có đôi khi thật sự không có mắt.” Cúc Thiến không để ý Thượng Ất lộ ra vẻ kỳ lạ, cô khẽ thở dài nói: “Anh Ất, anh cũng vừa nhìn thấy sự kiêu ngạo của Đổng Đắc Mãnh phải không, thực ra người mà hắn ta gọi lão đại Tào chính là Tào Văn Sơn! Không biết kiếp trước lão già này đã tu bao nhiêu phúc, sau tận thế ông ta không chỉ thoát khỏi một vài tai ương lớn, hơn nữa còn để ông ta gặp một người thân có vị trí quan trọng trong quân đội, không chỉ sống thoải mái hơn trước, mà còn kiểm soát gần một nửa thế lực ngầm trong khu tập trung. Anh Ất, đợi chút nữa anh nên nhann chóng rời khỏi đây, Tào Văn Sơn ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!”
“Ừ, tôi hiểu rồi. Cúc Thiến, cô nói cho tôi một chút việc về khu tập trung, viên năng lượng tinh hạch mà tôi cho cô dường như rất có giá trị.” Thượng Ất bình tĩnh hỏi, Cúc Thiến hẳn là rất quen thuộc với tình hình nơi này. Thượng Ất đang nhân cơ hội hỏi thăm tình hình liên quan căn cứ này.
“Đúng vậy, em cầm viên năng lượng tinh hạch của anh đổi được rất nhiều thứ, nước tắm này chỉ là một trong số đó. Nói ra, em thực ra đã chiếm rất nhiều lợi ích từ anh, chất lượng của viên tinh hạch này cực kỳ tốt, ít nhất nó có thể cho em nằm thoải mái mấy tuần, hì hì.”
Cúc Thiến cười nói, bên trong ánh mắt khôi phục một chút phong thái của thiếu nữ.
“Cúc Thiến, ở đây còn có một viên tinh hạch, cầm đi làm giúp tôi một số việc.” Thượng Ất nhẹ nhàng ngồi dậy, cơ bắp cường tráng của hắn mịn màng bóng loáng như sa tanh. "Tôi cần một bản đồ chi tiết về căn cứ quân sự của Đế Đô, đặc biệt là vị trí phòng thí nghiệm quân sự nhất định phải tỉ mỉ và chính xác.”
“Hả? Anh muốn bản đồ làm gì? Không phải anh muốn lẻn vào căn cứ quân sự đó chứ. Nơi đó rất nguy hiểm. Anh sẽ bị bắt!”
Cúc Thiến che miệng kinh ngạc nhìn Thượng Ất, cô thế nào cũng không ngờ người đàn ông này vậy mà đang để ý tới quân đội, lá gan này cũng quá lớn đi.
“Việc này cô không cần quan tâm, tôi chỉ cần bản đồ, cô có thể giúp tôi tìm được không?” Thượng Ất bình tĩnh mặc quần áo, thuận tiện thu dọn đồ đạc ngay ngắn. Sau khi tắm nước nóng, tinh thần của Thượng Ất đã khôi phục hơn phân nửa, cả người càng phát ra một cỗ khí khái hào hùng.
“Người thì có, nhưng giá tiền…” Cúc Thiến vụng trộm liếc nhìn Thượng Ất, cắn môi nói: “Hai viên năng lượng tinh hạch chất lượng cao, em sẽ tìm người trộm bản đồ cho anh!”
“Hai viên?” Thượng Ất ngẩng đầu nhìn Cúc Thiến, Cúc Thiến bị nhìn đến hoang mang rối loạn, vội vã nói: “Thực ra một viên cũng được, nhưng hai viên thì…càng đáng tin cậy hơn một chút.”
“Tôi sẽ đưa cho cô bốn viên, cộng với mười viên tinh hạch chất lượng bình thường, nhưng phải giao bản đồ vào trước sáng mai, thế nào? Có thể làm được không?”
Nói xong, Thượng Ất lấy ra một ít tinh hạch óng ánh sáng long lanh ném sang một bên, sau đó ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Cúc Thiến. Thượng Ất cảm thấy cô gái này dường như rất thiếu tiền, thiếu đến nỗi không chỉ để tiêu xài như vậy.
“Anh… anh vừa mới nói...bao nhiêu? Bốn viên tinh hạch chất lượng cao?! Trời ạ, em… không nghe nhầm chứ!” Nhìn một đống tinh hạch sáng bóng, Cúc Thiến cảm thấy cổ họng khô khốc, lòng bàn chân cũng có chút lơ mơ.
Sống trong cảnh nghèo khó một thời gian dài, thứ quý giá nhất mà Cúc Thiến từng thấy, chỉ là một số mảnh tinh hạch bị hư hỏng. Mà những thứ có thể so sánh tinh khiết như đá quý, giá trị tinh hạch tinh phẩm có thể mua cả cô và chiếc lều vải rách nát này, Cúc Thiến chưa bao giờ nhìn thấy điều này trong đời.
Nhưng lúc này, mười bốn viên năng lượng tinh thể lớn nhỏ đang đặt ở trước mặt cô, Cúc Thiến nhất thời không biết phải làm sao, bàn tay run rẩy không ngừng vuốt ve mấy viên năng lượng tinh hạch, cuối cùng cô đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
“Anh Ất, em sẽ tìm cho anh một vài chuyên gia. Bọn họ nhất định có thể đáp ứng yêu cầu của anh, cho nên anh cứ yên tâm mà chờ tin vui vào sáng mai.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo