“Đi xa một chút, tôi không có hứng thú với cô.”
Đối mặt với người phụ nữ này, giọng điệu Thượng Ất lạnh như băng, bước chân không hề dừng lại, đi thẳng về phía xa, giống như người phụ nữ không tồn tại.
Mục đích Thượng Ất đến đây thực ra rất đơn giản, ngoài việc che giấu tung tích lẫn vào đám đông ra, chính là muốn tìm cách nghe ngóng một số tin tức nội bộ liên quan đến quân khu Đế Đô. Cho nên Thương Ất đã cởi bỏ chiếc mặt nạ vua chuột cất đi, xuất hiện trước đám đông với khuôn mặt thật của mình. Nhưng Thượng Ất không chú ý đến phong độ của mình đặc biệt hơn những người tị nạn này như thế nào, mới vừa đi vào khu tập trung liền thu hút sự xem trọng của một con chim oanh.
“Hì hì, anh chàng đẹp traiđừng lạnh nhạt như vậy, trong tận thế mọi người đều không biết có thể sống đến ngày nào, không bằng kịp thời vui vẻ tận hưởng cuộc sống mới đúng.” Người phụ nữ nói rồi đưa tay ôm lấy vạt áo, lắc lắc bộ ngực cao chót vót, nói tiếp: "Anh là chê tôi bẩn sao? Không sao, chỉ cần một viên năng lượng tinh hạch của thoái hóa thú chất lượng cao, tôi có thể chuẩn bị một bồn nước tắm sạch cho hai chúng ta. Nhìn dáng vẻ
phong trần mệt mỏi của anh, không bằng hai chúng ta cùng nhau đi tắm trước, anh lại suy nghĩ xem có muốn cơ thể của tôi hay không, thế nào?”
Khuôn mặt người phụ nữ mỉm cười nói, bước chân từ đầu đến cuối vẫn luôn đi theo Thượng Ất, dáng vẻ giống như Thượng Ất không đồng ý thì sẽ không từ bỏ.
"Cô xác định có thể lấy được nước tắm?"
Thượng Ất dừng lại nhìn chằm chằm người phụ nữ, đột nhiên hắn dường như cảm thấy người phụ nữ có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
“Đương nhiên, chỉ cần anh có thể lấy được năng lượng tinh hạch chất lượng cao...anh chàng đẹp trai, không phải anh thực sự có đấy chứ, tinh hạch chất lượng cao ở đây là hàng hiếm đấy!”
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Thượng Ất cởi bỏ ba lô, sau đó mạnh mẽ che miệng, khuôn mặt không dám tin nhìn vào lòng bàn tay Thượng Ất. Ở ngay trước mặt cô ta, một viên năng lượng tinh thạch màu xanh lam có kích thước bằng quả trứng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ quyến rũ, giống như một viên đá quý nhuộm lòng bàn tay của Thượng Ất thành màu xanh.
“Cầm lấy nó, lập tức thu xếp nơi ở kín đáo cho tôi. Nước tắm phải nóng một chút, đồ ăn và nước uống cũng cần một chút, những thứ khác không nên xuất hiện trong phòng, bao gồm cả cô, hiểu rồi chứ?”
Thượng Ất lạnh nhạt nói, đồng thời sự mệt mỏi rã rời như thủy triều quét qua toàn bộ cơ thể hắn. Chuỗi trận chiến lớn trước đó gần như vắt kiệt mọi thể lực của hắn, mà việc bắn ra mũi tên cuối cùng kia cũng đã rút hết toàn bộ tinh thần và thể lực của hắn.
Thượng Ất cũng là người, cũng cần được nghỉ ngơi. Mà trong ngày tận thế uống nước cũng tốn sức, cơ hội có thể sử dụng nước tắm rửa cũng rất khó có được. Cho nên Thượng Ất không hề nghĩ ngợi liền đồng ý với lời đề nghị của người phụ nữ, về phần cần phải bỏ ra năng lượng tinh hạch chất lượng cao… Được thôi, Thượng Ất đã không nhớ rõ trong ba lô có bao nhiêu viên mặt hàng thông thường này, hắn chỉ nhớ trên đường đi hình như
giết một nhóm lợn thoái hóa không có mắt, trong đó trong cơ thể của bốn năm con hình như có loại tinh hạchphẩm chất này.
Một viên mà thôi, đối với Thượng Ất mà nói chỉ là nhỏ nhặt!
“Được rồi, tôi hiểu rồi! Vị này...đại ca, không, chú...Tôi còn chưa biết xưng hô với chú thế nào?”
Người phụ nữ kinh ngạc vui mừng có chút nói năng lộn xộn, năng lượng tinh hạch màu xanh giống như bảo bối được cô ta ôm nâng ở trong ngực, trên mặt kích động đến nỗi má ửng hồng, thầm cười trong lòng: “Giàu rồi, giàu rồi, một viên lớn năng lượng tinh hạch phẩm chất cao. Theo giá cả hiện tại ở khu vực tập trung, viên năng lượng tinh hạch này đừng nói là đổi một bồn nước tắm, cho dù đổi nước tắm một tuần cũng đủ. Người đàn ông này rốt cuộc từ đâu tới mà ra tay hào phóng như vậy, xem ra thực lực nhất định không yếu, nếu như anh ta có thể lại cho mình một viên tinh hạch, mình có thể tự chuộc thân, sau đó…”
“Tôi tên Thượng Ất, bây giờ đưa tôi đến nơi ở, nếu như phục vụ làm cho tôi thoải mái, có lẽ tôi còn sẽ lại thưởng cho cô một viên tinh hạch khác."
Thượng Ất cười nhạt nói, hắn có thể nhìn ra người phụ nữ thực ra tuổi tác không lớn, nhiều nhất cũng chỉ mười tám mười chín tuổi. Do điều kiện sống tồi tệ cộng với môi trường sống tàn khốc khiến cho cô gái này trông càng già đời hơn mà thôi.
Cho dù nói thế nào, vẻ kinh ngạc vui mừng mà ngượng ngùng trên mặt của cô gái làm cho Thượng Ất cảm thấy rất thân thiết. Không bao lâu trước đây, Thượng Ất cũng từng kinh ngạc vui mừng vì lấy được một viên tinh hạch. Bây giờ tình thế xoay chuyển ngược lại, Thượng Ất không để bụng đóng vai cường hào một lần, cho cô gái nhìn hiền hòa này một kinh ngạc vui mừng lớn.
“A, vậy tôi sẽ gọi anh là Anh Ất...Uhm, khoan đã, anh mới nói tên mình là gì? Là Thượng Ất?”
Cô gái đang hết sức phấn khởi dẫn đường ở phía trước, cơ thể thình lình run rẩy, giống như cái tên Thượng Ất này có ma lực, làm cho cô lập tức không
thể bước đi.
“Sao vậy, cô quen tôi?”
Thượng Ất cũng sững sờ lúc đầu hắn cảm thấy cô gái này có hơi quen quen, hiện tại thấy đối phương phản ứng như vậy, càng củng cố suy đoán của Thượng Ất.
“Không...không quen...Tôi chỉ là có một người bạn tên rất giống anh. Anh ấy không cao lớn bằng anh, tướng mạo cũng không anh hùng như anh. Hì hì, là tôi hiểu lầm rồi. Anh Ất, mời anh theo tôi qua đây, sắp đến rồi…”
Cô gái đang nói chuyện, đột nhiên trên trán bỗng đau nhức, sau đó cả người liền lùi lại mấy bước nặng nề ngã xuống đất. Cô tuyệt đối không ngờ tới, ngay khi cô quay đầu lại nói chuyện, ba bốn người đàn ông với vẻ mặt độc ác đã chặn đường đi của cô, dùng thanh sắt trong tay đập lên trên đầu cô.
“Con đĩ, mày đây là dẫn khách đi đâu vậy? Mày biết quy củ của anh Tào chứ, giao dịch tinh hạch vượt quá tinh hạch bình thường là thứ mày có thể chạm vào sao? Giao đồ ra đây, mày có thể cút rồi.”
“Anh Đổng...Em... Em nhất thời hồ đồ, anh Ất này giao cho các anh sắp xếp, tinh hạch…”
Nhìn người đàn ông to lớn cầm gậy sắt ở trước mặt, trong mắt cô gái tràn đầy vẻ khủng bố.
Người đàn ông tên Đổng Đắc Mãnh, một trong những thủ hạ của lão đại Tào Văn Sơn, bình thường chịu trách nhiệm duy trì an ninh trật tự và thu phí bảo vệ cho những người bán thân như cô. Lúc này hắn ta dẫn người đột nhiên xông tới, đồng thời không phân phải trái đúng sai đánh một gậy, nhất định là vừa nhìn thấy Thượng Ất đưa viên tinh hạch kia cho cô, động ý đồ xấu!
Làm sao bây giờ? Giao, hay không giao?
Sau một lúc, với sự không nỡ và đau đớn, cô gái từ từ lấy năng lượng tinh hạch lấy từ trong ngực ra. Chỉ một phút trước, cô gái còn cho rằng viên tinh
hạch này có thể thay đổi vận mệnh của chính mình, nhưng trong nháy mắt tinh hạch liền bị cướp đi, sự tương phản khổng lồ khiến cô gái đau khổ tuyệt vọng.
“Cô đang làm cái gì vậy? Tinh hạch tôi đưa cho cô tại sao phải đưa cho anh ta?”
Thượng Ất lạnh lùng nói, đồng thời duỗi tay ngăn cản cô gái, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô.
“Anh Ất, anh không biết, đây là địa bàn của anh Tào. Tôi có thể đón khách ở đây vì anh ấy cho phép…” Cô gái hỗn loạn giải thích, cô không ngờ Thượng Ất sẽ ra mặt thay cô, nhưng nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn của những người trước mặt, toàn thân cô rùng mình, lập tức nói: “Anh Ất, anh vẫn là đưa tinh hạch cho bọn họ đi, nước tắm và đồ ăn mà anh muốn bọn họ cũng sẽ chuẩn bị tốt.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Thượng Ất nhẹ nhàng cầm tinh hạch, xoay người đối mặt với vài tên côn đồ được gọi là anh Đổng, dứt khoát chậm rãi đem tinh hạch nhét vào trong ngực cô gái: “Tôi cần có rãnh phục vụ tôi, mấy tên các người có rãnh sao?”
Có rãnh?
Anh Đổng và mấy tên thủ hạ phía sau cùng sững sờ, thầm nghĩ mẹ kiếp ông đây là đàn ông làm sao có rãnh? Ngay sau đó sắc mặt của tập thể cùng thay đổi, bọn họ cuối cùng mới phản ứng kịp Thượng Ất đang giễu cợt bọn họ.
Mạnh mẽ đi lên trước một bước, Đổng Đắc Mãnh hung hăng giơ thanh sắt trong tay nhắm ngay vào mũi Thượng Ất, vẻ mặt dữ tợn nói: “Mẹ kiếp, thằng nhãi mày là ai, dám giở trò lưu manh trong địa bàn của anh Tào?”
“Đi ngang qua, thế nào anh có rãnh sao, để lộ ra tôi xem xem?” Sắc mặt Thượng Ất bình tĩnh nhìn Đổng Đắc Mãnh, nhưng sát ý trong lòng càng ngày càng đậm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo