Chuong 169:
.... Giang Đình Chi lạnh mặt, vừa lẩm bẩm "Ret cuộc là em là bệnh nhân hay anh là bệnh nhân." Rồi ngoan ngoãn bò dậy khỏi giường.
Vân Chỉ đá đôi giày da, nhanh nhẹn năm lên giường.
Giang Đình Chi ngồi xuống ghế bên giường.
Vân Chỉ được đà nắm lấy vạt áo anh: "Anh, em đói, muốn ăn táo."
Giang Đình Chi liếc cô, anh không nói gì, cầm lấy quả táo trong đĩa, cúi đầu gọt.
Ông Giang vội vàng chạy đến, vừa vào cửa nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ, một tay bóp chặt nhân trung một tay chỉ vào Vân Chỉ: "Cô, cô quá đáng rồi! Bây giờ, lập tức cút xuống cho tôi!"
Cam miệng!" Bà cụ Giang tát một cái vào gáy ông, mắng: "Chuyện tình cảm của hai đứa trẻ, ông già cổ hủ như ông biết gì?"
Bận rộn thì không thấy đói, vừa dừng lại, Vân Chỉ mới nhớ ra mình chưa ăn gì, đói đến mức bụng dán vào lưng, cô nhận lấy quả táo Giang Đình Chi gọt xong, cũng không quan tâm ông cụ Giang có vui hay không, liên tục cắn mấy miếng.
Má phồng lên, nói chuyện không rõ ràng: "Cháu, cháu chỉ nghỉ một lát, chứ không phải cướp chỗ, bác không cần căng thẳng."
"Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn." Bà cụ Giang đẩy ông cụ Giang ra, đi tới rót cho Vân Chỉ một cốc nước.
Ông cụ Giang còn muốn làm khó, bị Giang Đình Chi kéo ra khỏi phòng bệnh, hạ giọng bày tỏ sự không hài lòng: "Vừa đến đã mắng người, đó là vợ con, ba dọa cô ấy sợ thì phải làm sao?"
".." Ông cụ Giang không nói nên lời, đưa tay sờ trán Giang Đình Chi: "Con trai, con không sao chứ? Tiểu Phong nói con bị người ta đâm một nhát vào thận, sao ba lại thấy như não con bị úng nước vậy?”
"Mọi người nói với ba rồi à?" Giang Đình Chi hơi ngượng ngùng liếc vào phòng bệnh: "Có phải rất tình cảm không?”
"Hả?" Ông cụ Giang ngơ ngác: "Tình cảm gì cơ?"
"Vân Siêu đâm con, Vân Chỉ lo lắng lắm, giơ nắm đấm đấm cậu ta một trận tơi bời. Giang Đình Chi nói đến đây, lông mày và đôi mắt như muốn bay lên trời, vô cùng tự hào.
Ông cụ Vân thở dài: "Xong đời rồi, con trai bảo bối của tôi thành thằng ngốc thứ hai trong làng rồi!"
"Ba ơi, con nói cho ba biết nhé." Giang Đình Chi thân thiết khoác vai ông cụ Giang, nhỏ giọng khoe khoang tiếp: "Mỗi lần con bị ốm hoặc bị thương, mọi người đều coi con như tổ tông mà thờ, chỉ có Vân Chỉ là khác."
"Khác thế nào?”
"Ba không thấy sao?" Giang Đình Chỉ nhướng mày: "Vẫn như thường, không kiêu không nịnh, đây không phải là tình yêu đích thực thì là gì?
Ông cụ Giang nuốt nước bọt: "Con trai, con nói cho ba biết, có phải con là kẻ thích bị ngược đãi không?”
Giang Đình Chi vỗ vai ông: "Ba không hiểu tình yêu gì hết."
Ông cụ Giang: "..."
Bảo bối quý giá bị đâm một nhát, làm sao bà cụ Giang có thể dễ dàng tha cho Vân Siêu, ngay cả mấy tên côn đồ gây chuyện cùng hắn ta cũng bị bắt vào đồn.
Vân Quang Kim đến bệnh viện gây chuyện một lần, bà cụ Giang nể mặt bà nội Vân nên còn khá khách sáo, bảo quản gia Trân trùm bao tải đánh một trận, thế là ngoan ngoãn ngay.
Bà nội Vân xuất viện, Vân Chỉ định đưa bà lên núi nghỉ dưỡng nhưng bà cụ nhất quyết không chịu, nói gì thì ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình, Vân Chỉ không còn cách nào khác, đành chiều theo bà.
Tiệc rượu cũng bị hủy, chỉ hai gia đình tụ họp ăn một bữa cơm.
Giang Đình Chi nằm viện một tuân, ông cụ Giang không yên tâm để Vân Chỉ chăm sóc nên trải chiếu ngủ trông con trai hai đêm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo